Nhân gian tháng Tư, sao băng như mưa.
Gió núi tựa như dòng nước thủy triều, khắp nơi tối tăm mờ mịt. Trình thiếu hiệp vội vàng, hoảng loạn chạy trốn giữa rừng thông reo. Từ trước đến nay, Trình Vật chưa từng giết ai nên khi rơi vào tình thế bất đắc dĩ, hắn cũng chỉ đánh ngất hai tên tiểu lâu la bắt nạt mình. Vào khoảnh khắc đứng trước cửa cung điện, nhìn đám Chính đạo và Ma môn đại chiến, hắn ý thức được rằng Nữ Dao đang có chuyện quan trọng khác. Thế là hắn nhân cơ hội đó trốn khỏi ma chưởng của nàng ta!
Trình Vật thiếu hiệp xui xẻo suốt thời gian qua giờ đây mừng rỡ không thôi.
Khi mọi người đều đi lên núi thì Trình Vật chạy xuống núi. Hắn không chỉ muốn trốn tránh người của Ma môn mà còn muốn tránh né đám đệ tử Chính đạo nhiệt huyết kia. Dù sâu thẳm trong lòng hắn luôn nói 'tà không thắng chính', nhưng vận khí của bản thân đã kém như vậy, thực sự không cần phải gây thêm phiền toái. Biết đâu không có sự hỗ trợ của hắn thì có khi Chính đạo mới có thể thắng được, đúng không?
Cứ để nữ ma đầu kia khóc lóc thảm thiết hối hận đi!
Sau đó, Trình Vật bị lạc giữa đường rừng. Giữa con đường ngoằn ngoèo uốn lượn, hắn lưỡng lự: đường xuống núi quá khó tìm, quá nhiều lối rẽ, cây cối lại rậm rạp, phóng tầm mắt nhìn ra xa cũng chỉ có thể thấy từng mảng xanh thăm thẳm, nghe thấy tiếng thông reo từng hồi. Hoàn cảnh yên tĩnh khiến hắn khiếp đảm, hoảng sợ, thất vọng. Hắn ngồi bệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-den-tu-dao-quang/226433/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.