Trình Vật bị Nữ Dao làm cho tức giận đến mức vành mắt đỏ au, cả người run rẩy, cảm thấy bản thân rất không có tiền đồ. Hắn chạy loạn khắp các con đường, ngõ hẻm như một con ruồi không đầu, vì quá tức giận mà đau bụng, thậm chí cơm còn nuốt không trôi. Ngày xuân không thấy đâu, chỉ thấy cơn gió nhẹ thổi mang tới cảm giác lạnh lẽo tràn về, vạn vật tiêu điều hiu quạnh. Trình Vật ngồi trước một quầy hàng, ăn hai cái bánh bột ngô giá một đồng vừa mới mua được. Bánh bột ngô cứng ngắc, phải uống thêm ngụm nước mới dễ nuốt, ăn mà giống như nhai sáp vậy.
Hắn ngây người nhìn về một hướng, ánh mắt đăm đăm, đôi mắt đỏ hoe. Nỗi oan ức và khổ sở không thể xua đi được khiến hắn cảm thấy mình chẳng có gì tốt đẹp.
Tiểu Yêu muội muội còn không biết hắn tên là gì.
Tiểu cô nương cái gì cũng không biết suốt ngày đi kè kè với hắn, giờ cũng đã được thúc thúc của nàng dẫn đi, chỉ còn lại một mình hắn cô độc nơi đây.
Cho tới bây giờ, lúc nào hắn cũng một mình một cõi như vậy. Có rất nhiều chuyện sau khi lớn lên thì hắn mới biết chuyện đó không bình thường. Từ lúc hắn rời nhà, Tiểu Yêu muội muội là người đầu tiên hắn chăm sóc, nói chuyện với hắn và chẳng bao giờ làm hại hắn. Hắn cũng nguyện ý săn sóc nàng mãi mãi, hắn cũng muốn có một người bạn.
Rốt cuộc Tiểu Yêu muội muội xem hắn là gì chứ? Để cho lòng hắn nếm trải đủ chua cay đắng mặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-den-tu-dao-quang/1062533/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.