Sát thủ vung chủy thủ lên cao, dứt khoát hạ xuống.
"Phụp..."
"Keng..."
"Hự..."
Đoàn Lan Khuê mở mắt, ánh nhìn loé ra hàn quang, động tác nhanh, chuẩn, dứt khoát đánh bay chủy thủ của kẻ kia, đồng thời cũng tặng hắn một kim châm có tẩm thuốc.
Sát thủ lảo đảo ngã xuống, sức lực hoàn toàn bị rút cạn.
Biến cố ngoài dự liệu bất ngờ xảy ra khiến Tiểu Du trở tay không kịp.
"Ngươi..."
Lời còn chưa nói ra, đã cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương của chủy thủ kia chạm tới.
Đoàn Lan Khuê mỉm cười, nghiêng đầu nhìn nàng ta.
"Ôi! Tiểu Du! Ngươi chăm sóc ta thật kỹ, thật khiến ta sợ hãi quá..."
Tiểu Du ánh mắt loé lên hàn mang.
"Đoàn Lan Khuê, ngươi giỏi lắm, nhưng ngươi có nghĩ đến nếu ngươi giết ta thì sẽ có hậu quả gì hay không?"
Đoàn Lan Khuê nhún vai, động tác của nàng vô tình khiến chủy thủ sắc bén cứa vào cổ của Tiểu Du một cái, máu tươi nhanh chóng rỉ ra.
"A! Xin lỗi nhé, tại ngươi đe doạ làm cho ta sợ quá nên lỡ tay một chút..."
"Ngươi..."
Tiểu Du ăn đau, cộng thêm bị chọc tức liền muốn mắng chửi người, nhưng lại không dám... Cục tức nghẹn lại đến đỏ cả mắt.
Đoàn Lan Khuê đối với biểu hiện này của nàng ta thì vô cùng hài lòng.
Nàng lấy ra một viên thuốc, cưỡng chế nhét vào miệng của Tiểu Du.
Chờ nàng ta đã nuốt hết, nàng mới ung dung nói.
"Hoàng Hậu sốt sắng như vậy là có tật giật mình nhỉ, lại còn muốn cái mạng này của ta...
Haizzz... Thật khiến cho người ta đau lòng mà."
Tiểu Du nuốt xuống viên thuốc kia cả người vô lực mà khụy xuống.
Đoàn Lan Khuê thu lại chủy thủ, khom người nắm lấy cằm Tiểu Du, khoé môi cong nhẹ một nụ cười.
"Ta cho ngươi uống chính Tử Đan Đoạn Cốt Hoàn. Thuốc này sẽ khiến ngươi ban đầu là mất hết sức lực, ba ngày sau nếu chưa có thuốc giải thì kinh mạch toàn thân sẽ đứt mà mất mạng..."
"Ngươi..."
Tiểu Du căm hận mà nhìn Đoàn Lan Khuê, nhưng sức lực mỗi lúc một yếu hơn, muốn mắng chửi người cũng không còn sức nữa.
Đoàn Lan Khuê nhìn nàng ta nụ cười càng thêm rạng rỡ.
"Trở về nói với Hoàng Hậu, lần này bổn tiểu thư không thèm so đo tính toán với bà ta, nhưng bà ta nên biết điều một chút, đừng đụng tới ta.
Nếu không ta cũng không biết mình sẽ làm ra truyện gì đâu."
Nàng đứng lên, đi tới rót một chén trà, thong thả uống cạn lại nói tiếp.
" Nói với bà ta. Chuyện bà ta nên làm bây giờ chính là bảo vệ sự an toàn cho ta, chứ không phải là làm trò ngu ngốc giết ta đâu.
Bởi vì ta đã chuẩn bị tất cả rồi, chỉ cần ta gặp nguy hiểm, không cần biết có phải bà ta làm hay không, ta đều tính cho bà ta.
Ta chết thì nhất định những thứ kia sẽ xuất hiện, ta sẽ mang bà ta, nhi tử, nữ nhi và cả nhà mẹ đẻ của bà ta làm đệm lưng cho thoải mái."
Giọng nàng nói đến đây âm lượng tăng lên, như muốn bùng nổ sự tức giận.
"Nhớ cho kỹ từng từ ta nói, trở về nói lại cho Hoàng Hậu nương nương rõ ràng vào, không sót một từ nào cho ta.
Cút..."
Tiểu Du lảo đảo đứng lên, kinh ngạc mà nhìn Đoàn Lan Khuê, lắp bắp.
"Còn ta... Thuốc giải cho ta..."
Đoàn Lan Khuê liếc nàng ta một cái.
"Trở về nói rõ những gì ta căn dặn với Hoàng Hậu. Nếu ngươi còn có thể sống thì đến tìm ta, ta cho ngươi thuốc giải."
Tiểu Du tiu nghỉu rụt đầu xuống, lê thân rời đi.
Đoàn Lan Khuê đá đá tên sát thủ mấy cái.
"Béo thế..."
"Á..."
Tên kia bị nàng đá đau đến phát khóc mà kêu lên.
Đoàn Lan Khuê hừ một tiếng, nói.
"Những gì ta nói khi nãy, ngươi trở về nói cho chủ nhân của ngươi nghe. Nếu sau khi nói xong mà còn có thể sống thì đến tìm bổn tiểu thư lấy thuốc giải."
Giải quyết xong tất cả mọi việc, Đoàn Lan Khuê thở ra một hơi, ngả người nằm lên giường.
Lê Trường Quân ở trên nóc nhà theo dõi từ đầu tới cuối sự việc, bây giờ nhìn thấy nàng như vậy không khỏi có chút buồn cười.
Cô nương này ai cũng nghĩ nàng đơn thuần, yếu đuối, dễ bắt nạt, nhưng thực ra nàng vô cùng thông minh. Đi một vòng, đào một cái hố lớn dụ Hoàng Hậu nhảy vào.
Bây giờ Hoàng Hậu chắc chắn không dám đụng tới nàng nữa, bởi vì đụng tới nàng chính là tự tử.
Có lẽ bà ta hiện tại còn phải cảm tạ trời đất vì đã giết Đoàn Lan Khuê thất bại ý chứ.
Đoàn Lan Khuê nằm trên giường thở dài. Hiện tại vấn đề của Hoàng Hậu và nhị hoàng tử đã coi như ổn, tạm thời bọn họ sẽ không dám động tới nàng nữa.
Trong lòng Đoàn Lan Khuê vô cùng biết ơn với Lê Trường Quân. Nếu không phải ngày đó hắn chủ động muốn đưa nàng một đoạn, thì Hoàng Hậu cũng không sốt ruột như vậy, cũng sẽ không nóng lòng mà ra tay.
Bây giờ chỉ cần nàng không sinh sự đưa những thứ kia ra, khiến bà ta chó cùng dứt dậu, vậy bà ta cũng chỉ có thể nhịn mà bảo vệ nàng.
Khi nào nàng còn nắm chắc con át chủ bài này, thì nàng còn có thể trên cơ Hoàng Hậu.
Lê Trường Quân nhìn rõ tất cả ở trong mắt, khoé môi nở một nụ cười đầy sự tán thưởng đối với Đoàn Lan Khuê.
"Hổ phụ không sinh khuyển tử, nữ nhi của Đoàn Uy tướng quân, quả nhiên cũng phải có mấy phân hơn nữ nhi nhà quan lại bình thường."
Nghĩ một chút, hắn cũng nên trợ uy cho nàng, làm cho bên kia thêm phần thu liễm...
....
Ngày hôm sau, Đoàn Lan Khuê vừa tỉnh dậy, đã nhận được tin tức người của phủ Cửu Vương Gia mang lễ vật tới tặng cho nàng.
Nhìn ba rương đồ đỏ chói được khiêng vào trong viện của mình mà Đoàn Lan Khuê có chút mơ hồ.
"Đây là???"
Lã ma ma được lệnh mang đồ tới, cung kính khom người nói.
"Đây là đồ của Vương Gia nhà chúng ta nói mang đến tặng cho tiểu thư."
Lã ma ma nhanh tay mở từng rương đồ để giới thiệu với Đoàn Lan Khuê.
Mở rương đồ thứ nhất.
"Đây là 10 sấp lụa thượng hạng của Yến Quốc."
Rương thứ 2 mở ra.
"Đây là chỉ thêu tơ tằm của Mã Quốc..."
Rương thứ 3 mở ra.
"Đây là những dược liệu quý để bồi bổ sức khoẻ..."
Đoàn Lan Khuê mắt chữ o, miệng chữ a mà nhìn.
"Vô công bất thụ lộc, những thứ này quá quý giá, tiểu nữ sao giám nhận, phiền ma ma mang về giúp cho..."
Lã ma ma già cười nói.
"Vương gia đã liệu trước việc tiểu thư sẽ từ chối, vậy nên đã để lão nô đưa tới cho tiểu thư một bức thư, mời tiểu thư xem."
Đoàn Lan Khuê nhận lấy phong thư. Trong đó chỉ có vỏn vẹn bốn chữ. "Hoàng Hậu Đang Nhìn."
"Shits..."
Đoàn Lan Khuê xém chút nữa là nhảy dựng lên mà chửi bậy.
Người này làm sao biết được chuyện của nàng và Hoàng Hậu...
Ánh mắt nàng nhìn xung quanh, lông tóc dựng ngược. Người này không phải vẫn luôn theo dõi nàng đấy chứ.
Thế giới này thật khó sống quá...
Nhưng nếu hắn làm như vậy, có lẽ hắn cũng sẽ không hại nàng đâu nhỉ.
Người ta đã tặng đồ, vậy nàng cũng nên đáp lễ một chút mới được.
Nàng chọn lấy một một miếng ngọc thượng hạng hình rồng nhỏ, còn viết một phong thư cho hắn.
"Tiểu nữ nhận được quà của Vương Gia vô cùng vui vẻ. Thật sự không biết nên hữu lễ thứ gì, chỉ có miếng ngọc nhỏ mong ngài không chê cười."
Viết một hồi thấy chưa đủ thành ý. "Hay là mình khen hắn mấy lời, thể hiện lòng ngưỡng mộ, cho hắn mặt mũi thoả chí nam nhân nhỉ."
Nghĩ là viết.
"Vương Gia phong lưu phóng khoáng, là nam nhân tốt nhất mà tiểu nữ từng gặp được... bla bla..."
Gập lại lá thư nàng liền giao cho Lã ma ma mang trở về.
Nhưng điều nàng không nghĩ đến chính là, đây là cổ đại, suy nghĩ chưa cởi mở như ở thế giới hiện đại nàng từng sống, mà lá thư này của nàng thật sự quá táo bạo, vượt qua quy chuẩn thẹn thùng của nữ nhi cổ đại.
Khi Lê Trường Quân đọc được phong thư của nàng thì sắc mặt sa sầm.
"Nữ nhân này có ý gì... Nàng ta..."
"Bụp..."
Đập mạnh lá thư kia xuống bàn, hắn nghiến răng mà nói.
"Cho nàng ta một chút chú ý, nàng ta lại nghĩ mình đặc biệt. Nhanh chóng không an phận như vậy. Hừ... Nông cạn...Không khác những nữ nhân kia là bao..."
Hắn quăng phong thư và ngọc bội vào một góc, không muốn nhìn đến nữa. Bao nhiêu hảo cảm đối với Đoàn Lan Khuê đều bay hết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]