Chương trước
Chương sau
Đoàn Lan Khuê nghe hắn nói, càng lúc càng cảm thấy cũng có chút có lý.

Cô ở hiện đại cũng đã có chứng chỉ thạc sĩ, vậy nên hiện tại nhận học trò chắc cũng không phải không được... Chẳng qua...

Nàng nhìn Bạch Trì Ý một lượt từ trên xuống dưới, chép miệng...

"Hình như hơi lớn tuổi..."

Bạch Trì Ý nghe nàng nói, vội vàng biện mình.

"Cái chúng ta nên nhìn vào là năng lực, tuổi tác không là vấn đề quan trọng đâu..."

Đoàn Lan Khuê nghĩ nghĩ cũng thấy hợp lý, gật đầu...

"Ừm... Nói vậy cũng đúng, ta truyền y bát chứ đâu có tuyển phu quân đâu mà quan tâm già trẻ làm gì chứ..."

Bạch Trì Ý nghe nàng nói trong lòng mừng như điên.

"Vậy là cô nương... Không đúng... Sư phụ...người đồng ý nhận con rồi đúng không?".

Đoàn Lan Khuê nghe hắn gọi mình là sư phụ, lại nhìn hắn còn phải hơn mình của hiện tại đến cả chục tuổi, nàng vô thức rùng mình một cái.

"À! Cái đó, đừng có gọi ta là sư phụ, cứ gọi ta là cô nương đi."

Bạch Trì Ý không cần suy nghĩ lập tức phản bác.

"Không được, đây là tôn ti trật tự không thể lẫn lộn được.

Sự phụ, chờ đến chỗ của người, chúng ta phải nghiêm túc làm lễ bái sư mới được..."

"À! Cái đó, không cần đâu...Phiên phiến đi..."

Đoàn Lan Khuê xua tay cười trừ.

Bạch Trì Ý lại nhất quyết không nghe.

"Không được, chuyện trọng đại như vậy phải làm thật cẩn thận mới tốt..."

Đoàn Lan Khuê day day huyệt thái dương, hình như nàng vừa tự đào hố để nhảy thì phải.

Nhưng nàng chưa kịp hối hận thì xe ngựa đã dừng lại.

Bạch Trì Ý cõng Lê Trường Quân lên lưng xuống xe, bên ngoài có mấy người đứng trật tự chờ sẵn, trên tay còn đang nâng cáng.

Đoàn Lan Khuê nói với Bạch Trì Ý.

"Đặt hắn lên cáng đi, bọn họ sẽ khênh hắn đến phòng bệnh."

"Vâng, sư phụ..."

Bạch Trì Ý vô cùng nghe lời nàng, đặt Lê Trường Quân lên cáng rồi đi theo sau.

Vào trong phòng bệnh hắn vô cùng kinh ngạc. Ở được bố trí gần như giống với phòng chứa xác của Long Thanh Đường.

Khác ở chỗ là nơi này lạnh hơn, giường bệnh và đá lát xung quanh đều là cẩm thạch màu trắng.

"Sư phụ, người rất giàu sao?"

Đoàn Lan Khuê nghe hắn hỏi ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn qua.



"Không... Không thấy ta đang tranh thủ kiếm từng đồng hay sao?"

Bạch Trì Ý đưa tay sờ mũi, rất muốn nhắc nhở nàng giá trị của nơi này, còn có lúc trước nàng từng nói nàng không thiếu tiền...

Nhưng mà thôi, hắn mới bái sư, không cần chọc cho sư phụ tức giận...

Đoàn Lan Khuê kiểm tra mạch cho Lê Hữu Quân một lần nữa.

Sau đó nàng tập trung, bắt đầu vận lên nội lực theo kinh mạch chạy vào bên trong cơ thể của hắn, kiểm tra tổng quát.

Qua một tuần hương, cả người của nàng đã ướt sũng mồ hôi, khi thu tay lại, hai mắt mở ra là cả người nàng đã bị rút cạn hết sạch cả sức lực mà ngã ngồi xuống nền nhà.

Bạch Trì Ý thấy vậy hốt hoảng chạy lại.

"Sư phụ, người không sao chứ?"

"Không sao! Ngươi mau đỡ ta dậy... Ta cần nghỉ ngơi một chút."

Bạch Trì Ý đỡ nàng đến bên một chiếc giường bên cạnh, để nàng nằm xuống. Đoàn Lan Khuê tiêu hao hết toàn bộ nội lực tích cóp bấy lâu, cả người thoát hết sức lực, chân tay mềm nhũn hai mí mắt nặng trĩu muốn ngủ.

Nàng mệt mỏi nói với Bạch Trì Ý.

"Ngươi canh cho hắn, liên tục kiểm tra mạch tượng, ta đã để sẵn ba lọ thuốc ở kia, ngươi tính thời gian cứ cách một tuần hương lại cho hắn uống thuốc một lần."

"Vâng, sư phụ..."

Bạch Trì Ý nghiêm túc lắng nghe gật đầu.

Đoàn Lan Khuê lúc này cũng đã quá mệt mỏi lập tức ngã xuống giường mà ngủ.

Nàng ngủ một giấc liền đến chiều. Khi tỉnh lại nàng thấy Bạch Trì Ý đang cho Lê Trường Quân uống thuốc.

Nàng xuống giường kiểm tra tình hình của hắn một lần nữa, sau đó đi ra bên ngoài vệ sinh cá nhân.

Chờ nàng vệ sinh cá nhân song đã có người mang đồ ăn tới.

Đoàn Lan Khuê gọi Bạch Trì Ý.

"Đến ăn cơm đi, ăn cơm xong chúng ta còn có việc quan trọng phải làm."

Bạch Trì Ý canh Lê Trường Quân một bước không rời, theo dõi tình hình, cho hắn uống thuốc cũng đã đói, không câu nệ gì, lập tức đi rửa tay rồi đến ăn cơm.

Nhưng hắn vừa ăn vừa nhìn Đoàn Lan Khuê không lén được tò mò mà hỏi.

"Lát nữa chúng ta sẽ làm gì vậy sư phụ..."

Đoàn Lan Khuê thong thả gắp một miếng thịt gà, ăn xong mới nói.

"Phẫu thuật cho vị kia chứ làm gì?"

"Phẫu thuật? Phẫu thuật là gì?"

Bạch Trì Ý đối với khái niệm mới chưa từng nghe qua vô cùng khó hiểu mà hỏi.

Đoàn Lan Khuê liếc hắn một cái, nói.

"Là mổ cho hắn..."

"Mổ... Mổ sao? Mổ như mổ heo?..."



"Đại loại là như vậy..."

"Phụt... Khụ khụ... "

Bạch Trì Ý bị lời nói của nàng làm cho sợ hãi mà sặc cả cơm, khuôn mặt hết đỏ lại chuyển sang tím ngắt rồi đen thui.

Hắn có chút nghi ngờ, sư phụ của mình có phải cứu người hay là hại người đây. Mổ... Nghĩ thôi hắn đã rùng hết cả mình rồi.

Đoàn Lan Khuê cũng không thèm giải thích cho hắn nhiều, chỉ tùy ý mà xua tay.

"Nếu ngươi sợ hãi thì một mình ta làm cũng được..."

Bạch Trì Ý suy nghĩ một chút, hít vào một hơi thật sâu, nói.

"Ta sợ gì cơ chứ... Ta làm..."

"Tốt, như vậy mới không uổng công ta nhận ngươi làm đệ tử chứ."

Đoàn Lan Khuê mỉm cười, không tiếc lời mà khen ngợi hắn.

Ăn cơm xong, Đoàn Lan Khuê đi tăm rửa, nàng cũng bắt Bạch Trì Ý đi tắm luôn.

Ở đây không có môi trường hoàn toàn vô trùng, vậy nàng chỉ có thể làm những cách đơn giản nhất, nhằm hạn chế tối đa vi khuẩn xâm lấn đến bệnh nhân mà thôi.

Sau khi tắm rửa, thay vào một bộ y phục mới thiết kế đặc biệt có màu xanh lá đậm, bọn họ lại tiếp tục rửa tay với rượu cồn một lần nữa.

Trong phòng bệnh, những đồ dùng được chuẩn bị sẵn cũng đã được ngâm với rượu cồn, sau đó cho vào một chiếc nồi chuyên dụng đun khô.

Lê Trường Quân y phục trên người đều cởi sạch, chỉ còn lại duy nhất một cái quần cộc trên người.

Đoàn Lan Khuê dạy cho Bạch Trì Ý tên những dụng cụ của nàng, để hắn ở bên theo dõi mạch tượng của bệnh nhân và khi nàng cần dùng thứ gì thì hắn có thể chính xác mà đưa cho nàng.

Sau khi Bạch Trì Ý khẳng định mình có thể nắm rõ mọi việc, Đoàn Lan Khuê mới để cho hắn cho Lê Trường Quân dùng thuốc gây mê, giảm đau và kháng sinh nàng điều chế.

Nàng cũng bắt đầu ở trên vết thương ở bụng châm xuống những chiếc kim châm có tẩm sẵn thuốc kháng viêm, kháng sinh...

Chờ qua một lát lại rút châm ra, dùng dao mổ bắt đầu rạch lên bụng Lê Trường Quân một đường dọc kéo dài.

"Bạch Trì Ý nhìn mà trợn mắt đầy khiếp sợ, xém chút nữa là ngấy xỉu."

Đoàn Lan Khuê liếc hắn một cái.

"Theo dõi mạch cho bệnh nhân, đừng có phân tâm..."

"A! Được..."

Bạch Trì Ý hít vào mấy hơi khí lạnh mới có thể bình ổn lại tâm trạng của chính mình.

Đoàn Lan Khuê tay nhanh chóng tìm được vị trí bị tổn thương trong ổ bụng.

"Là bị đâm thủng ruột già rồi, còn là kiếm có độc..."

Đoàn Lan Khuê không khỏi chửi bậy, thủng ruột thì khâu lại là xong, đằng này còn có cả độc xâm nhập...

Những người thời này sao lại cứ thích chơi trò chơi với độc vậy cơ chứ.

Đoàn Lan Khuê nhìn chỗ ruột bị đâm thủng đã hoại tử, chỉ có thể dùng dao cắt bỏ đoạn bị hoại tử, sau đó dùng thuốc giải độc rắc trực tiếp lên vị trí đó, rồi mới chậm rãi khâu lại...

Bạch Trì Ý đứng nhìn, hai chân gần như mềm nhũn cố gắng lắm mới có thể đứng vững trở lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.