Chương trước
Chương sau
Những người bên cạnh nghe Đoàn Tri nói đều có chút sững sờ, mắt trợn lớn như không thể tin tưởng nổi mà nhìn.

Từ bao giờ công tử Đoàn Tri vốn tính tình ngang ngược không sợ trời cũng chẳng sợ đất này, lại biết sợ hãi vậy.

Lại còn là sợ hãi Đoàn Lan Khuê, một người nổi tiếng nhu nhược yếu đuối nữa chứ.

Nói gì thì nói, bọn họ không sợ Đoàn Lan Khuê, nhưng Đoàn Tri không cho bọn họ đụng đến Đoàn Lan Khuê, thì bọn họ cũng không dám đụng đến nàng.

Đoàn Lan Khuê không để ý tới mấy kẻ đó nghĩ cái gì, nàng tiến lên đỡ lấy Đoàn Khẩn đang chật vật ở dưới đất.

Tay để ở cổ tay hắn yên lặng bắt mạch cho hắn.

Cũng may không có tổn thương đến bên trong, tuy nhìn bề ngoài chật vật đau đớn, nhưng đều là bị thương ngoài da, dùng thuốc bôi là ổn.

"Đứng lên đi, ta đưa đệ trở về viện của mình."

"Đa tạ..."

Nam hài tử lý nhí đáp lại.

Đoàn Lan Khuê gọi một gã sai vặt to khoẻ đến cõng Đoàn Khẩn đi về.

Nơi ở của Đoàn Khẩn cách nội viện rất xa, ở trong một góc khuất hoang sơ, chỉ là một căn phòng cũ nát.

Vừa vào đến trong viện, họ đã nghe thấy âm thanh nói chuyện nhỏ to của mấy nha hoàn.

"Khốn kiếp, tự nhiên phải đến cái nơi chim không buồn ị phân này làm, thật là tức chết đi được."

"Thôi, dù sao ở đây công việc ít, nhàn hạ, cứ làm hết tháng lại đổi người khác còn gì."

"Hừ! Cũng chỉ là một đứa con hoang, vậy mà còn bắt chúng ta hầu hạ, suốt ngày xụ mặt, ta nhìn chẳng vừa mắt..."

Đoàn Lan Khuê nhìn thấy Đoàn Khẩn im lặng cúi đầu, biết thường ngày cuộc sống của hắn cũng chẳng dễ dàng gì.

Nàng đẩy cửa bước vào, nhìn ba nha hoàn kia, lạnh lùng.

"Các người đang nói cái gì?"

Mấy nha hoàn nhìn thấy nàng cũng chẳng thèm sợ hãi.

"Ôi! Còn tưởng là người nào, hoá ra là đại tiểu thư 'thiên sát cô tinh' nhà chúng ta đấy."

"Haha...Chúng ta chỉ đang nói chuyện phiếm mà thôi."

"Đại tiểu thư không ai dám kết thân, hôm nay lại đến làm bạn cùng tên tạp chủng đấy hả!!!"

"Bốp... Bốp ... Bốp..."

Lời họ còn chưa dứt Thu Đào và Tiểu Xuân đã tiến lên, động tác dứt khoát đánh xuống cho bọn chúng mỗi người hai bạt tai, lực đánh vô cùng mạnh, in đủ mười đầu ngón tay.

"Ngươi, các ngươi dám..."

Đoàn Lan Khuê cong nhẹ khoé môi.

"Sao lại không dám, bổn tiểu thư là đích nữ họ Đoàn, trong phủ này há lại không thể dạy dỗ mấy hạ nhân mồm miệng không sạch sẽ."

Ba kẻ kia lúc này bị khí thế của nàng doạ cho sợ, không dám trả treo lại nữa.

Đoàn Lan Khuê liếc bọn chúng một cái.

"Chờ một chút nữa ta gặp nhị thẩm thẩm, ta phải hỏi một chút chuyện quản giáo người làm mới được."



Buông xuống một câu nàng liền đi qua, bước vào trong gian phòng nhỏ chỉ có một chiếc giường và một bộ thư án.

Nàng nói với Đoàn Khẩn.

"Đệ mau đi tắm rửa một chút, sau đó bôi thuốc, chúng ta còn phải đến viện của tổ mẫu dùng cơm..."

Đoàn Khẩn nhìn Đoàn Lan Khuê, mấp máy môi, giọng nói non nớt vang lên.

"Đa tạ tỷ tỷ..."

Chờ Đoàn Khẩn sửa soạn xong xuôi, hai người liền một đường đi tới thẳng viện của lão phu nhân.

Lúc này bàn ăn đã được dọn ra, mọi người đã có mặt đông đủ.

Thấy bọn họ đến, Đoàn Như Mai nhanh miệng nói.

"Ai u! Nhìn xem đại tỷ tỷ và ai đến kìa, mặt mũi cũng thật là lớn, để cho tổ mẫu và mọi người chờ thật là lâu..."

Đoàn Lan Khuê liếc nàng ta một cái, lạnh nhạt hướng Đoàn lão phu nhân thỉnh an.

"Tôn nữ thỉnh an tổ mẫu, để tổ mẫu phải chờ lâu là lỗi của tôn nữ, xin tổ mẫu bỏ qua."

Nàng nói xong liền kéo tay Đoàn Khẩn một cái, đứa nhỏ nhẹ giọng nói.

"Tôn nhi thỉnh an tổ mẫu..."

Chỉ như vậy liền im lặng trở lại. Đoàn Lan Khuê nhìn hắn có chút bất đắc dĩ.

Đoàn lão phu nhân nghe hai người họ nói xong. Bà ta chỉ lạnh lùng lên tiếng.

" Lão bà tử ta không dám nhận lời thỉnh an này của các ngươi. Nếu ngươi không đến thỉnh an, biết đâu ta còn sống lâu thêm được vài năm đấy."

Đoàn Khẩn yên lặng cúi đầu, còn Đoàn Lan Khuê như thể đã quen, trên môi vẫn luôn treo một nụ cười lạnh nhạt.

Mấy kẻ ngồi bên xem kịch như Thẩm Mạn Nương nhìn nhau cười thầm.

Đoàn Thiếu Khanh thấy lão phu nhân như sắp phát giận vội vàng hô lên.

"Đến đủ rồi thì dùng cơm thôi."

Đoàn Lan Khuê kéo Đoàn Khẩn ngồi vào bàn ăn.

Thức ăn trên bàn ăn đều vô cùng phong phú, gà luộc, vịt quay, lợn quay, rau củ...

Quy tắc trên bàn ăn là không được nói chuyện, vậy nên mọi người đều yên lặng mà ăn. Đoàn Lan Khuê gắp thức ăn cho Đoàn Khẩn, nhẹ giọng nói.

"Đệ ăn đi..."

"Cảm ơn tỷ tỷ..."

Bữa ăn kết thúc,Thẩm Mạn Nương cả bữa ăn nhìn Đoàn Lan Khuê chăm sóc Đoàn Khẩn vô cùng chướng mắt khó chịu, nói.

"Xem ra Lan Khuê rất thích đứa nhỏ không rõ lai lịch này nhỉ..."

"Không rõ lai lịch?"

Đoàn Lan Khuê hỏi lại bà ta một câu. Lại nhìn sang Đoàn Thiếu Khanh.

"Nhị thúc, thúc không biết rõ lai lịch của hắn sao?"

Đoàn Thiếu Khanh không ngờ nàng sẽ hỏi mình chỉ giật mình một cái, nhưng rất nhanh ông ta đã lạnh lùng lên giọng trưởng bối.



"Không biết lớn nhỏ, ngươi ăn nói với trưởng bối như thế hả."

Đoàn Lan Khuê cười lạnh một tiếng, nhún vai không nói lại, chỉ nhìn sang Thẩm Mạn Nương.

"Nhị thẩm, ta rất thích hắn, không lẽ thẩm định tặng hắn cho ta sao?"

Thẩm Mạn Nương nghe nàng nói ánh mắt đảo nhanh một vòng tính toán.

"Ngươi muốn nhận hắn?"

Đoàn Lan Khuê cười cười.

"Cũng không phải không được, dù sao phụ mẫu của ta cũng không có con nối dõi, mà ta thân là nữ nhi sau này muốn tận hiếu cũng khó.

Nếu được, ta muốn nuôi dưỡng hắn để sau này hắn sẽ thờ phụng phụ mẫu của ta.

Nghe nói, nhị thúc cùng mẫu thân của hắn cũng có hôn thú.

Nếu nói cho rõ, thì hắn cũng được tính là con của bình thê, địa vị cũng có thể ngang hàng với Đoàn Tri ấy chứ."

Thẩm Mạn Nương nghe nàng nói những lời chuẩn nói ra liền nghẹn lại.

"Ngươi ăn nói hồ đồ..."

Đoàn Lan Khuê khẽ nhún vai.

"Mẫu thân hắn chết rồi, nói những lời này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nếu nhị phòng nhà nhị thẩm không cần, vậy đưa đến đại phòng chúng ta đi."

Đoàn lão phu nhân vẫn luôn yên lặng ở một bên, nghe Đoàn Lan Khuê nói bất giác ngẩng đầu, trong mắt loé sáng.

"Ý kiến này của ngươi ta thấy rất được..."

Thẩm Mạn Nương bên này đang muốn phản đối, đã nghe tiếng của lão phu nhân nói, cả người chết sững như bị sét đánh.

Lão phu nhân vẫn luôn canh cánh chuyện đại nhi tử không có con nối dòng, nếu như đứa nhỏ này là huyết mạch của Đoàn lão nhị và nữ tử thư hương thế gia kia, cũng xem như huyết mạch trong sạch.

Thê tử của lão nhị không muốn nhận hắn vào phủ, vẫn luôn làm trời làm đất.

Nếu như để hắn làm con thừa tự cho lão đại, vậy không phải đã giải quyết ổn thoả rồi hay sao.

"Nếu đã như vậy, ta sẽ cho người chuẩn bị đến trở về tổ trạch bái tế, ghi tên hắn làm con thừa tự cho lão đại."

Lão phu nhân kích động quyết định. Thẩm Mạn Nương huých tay Đoàn Thiếu Khanh một cái, nhưng hắn vẫn luôn im lặng xem như đồng ý.

Thẩm Mạn Nương tức mà không thể làm được cái gì.

Đoàn Lan Khuê không nghĩ đến mình nhất thời xúc động, thương xót đứa nhỏ có hoàn cảnh giống mình này, tùy hứng nói một câu lại có thể dễ dàng được đồng ý như vậy.

Đoàn Khẩn ở một bên ngước đôi mắt sáng nhìn nàng.

Đoàn Lan Khuê mỉm cười với hắn, đây cũng xem như là duyên phận đi.

Bên này Đoàn Lan Khuê đang bị lão phu nhân gọi đến chính viện nói chuyện con thừa tự. Bên Mộng Điệp Y Đường của nàng cũng có chuyện rắc rối.

Có hai đoàn người của phủ An Quốc Công và phủ Nhĩ Thân Vương tìm đến cửa.

Khương thúc tiến đến đón tiếp bọn họ, luôn đứng ở một bên khom người cung kính.

"Ta nói đều là sự thực, xin hai vị quý nhân suy xét.

Cô nương nhà chúng ta luôn ở bên ngoài, hành tung bất định, hiện giờ chúng ta cũng không biết nên tìm nàng ở đâu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.