Chương trước
Chương sau
Những tưởng đến đây nguyên nhân cái chết của Mã Bội đã được làm rõ, nhưng Đoàn Lan Khuê lại nói.

"Đúng là sản phụ bị mắc tiểu đường thai kỳ và đây cũng là nguyên nhân dẫn đến cái chết của nàng.

Nhưng nếu như khi đó có đại phu túc trực, vậy thì mọi chuyện có thể thay đổi... Nếu được xử lý cấp cứu kịp thời thì vẫn có cơ hội sống sót..."

Một lời này của nàng như một thùng thuốc nổ nổ mạnh ném xuống, khiến mọi người đứng hình.

Mã Khiêu phản ứng nhanh nhất, hắn lao đến túm lấy cổ của Quách Soái.

"Ngươi nghe thấy gì chưa hả? Muội muội của ta...

Muội muội đáng thương của ta vốn có thể sống, vậy mà..."

"Bụp..."

Mã Khiêu tung một cú đấm như sét đánh vào thẳng mặt của Quách Soái. Còn Quách Soái lại như chết trân đứng ở đó, không thể tin nổi những gì mà mình nghe được.

"Nhưng những đại phu kia đều nói là không thể cứu, không thể cứu mà..."

Đoàn Lan Khuê nghe hắn nói, khẽ gật đầu.

"Ta chỉ nói rằng nếu xử lý kịp thời thì sẽ có cơ hội sống, chứ không chắc chắn là có thể cứu sống, cái này còn phải phụ thuộc tình hình chính xác khi đó..."

Lê Trường Quân hiểu ý của nàng, liền nói với Trưởng Quan Đại Lý Tự.

"Gọi tất cả những bà đỡ, ma ma, thái y, nha hoàn hầu hạ ngày sinh hôm đó của phu nhân thế tử An Quốc Công đến đây cho ta..."

"Được..."

Trưởng quan Đại Lý Tự lập tức đi ra ngoài tìm người.

Rất nhanh những người kia đã được triệu tập đến, trong đó có một nữ tử ăn mặc đặc biệt, nghe qua giới thiệu thì chính là sủng thiếp của Mã Khiêu, Lý Nhã.

Đoàn Lan Khuê đưa cho bọn họ mỗi người một tờ khai, yêu cầu tất cả ở trước mặt mọi người ghi lại lời khai của mình về sự việc.

"Các người phải ghi thật chi tiết, rõ ràng lại toàn bộ những gì đã xảy ra ngày hôm đó cho ta, không được bỏ sót..."

"Vâng..."

Tất cả đều ngồi vào vị trí của mình, những người không biết chữ sẽ có quan nha ghi chép hộ, họ sẽ đứng bên cạnh bàn của mình nói lại sự việc...

Mã Khiêu nhìn Đoàn Lan Khuê nói.

"Cô nương, ngươi đến chỉ cần khám nghiệm nguyên nhân cái chết, chứ đâu phải để tra án."

Đoàn Lan Khuê liếc hắn một cái.

"Tình hình khi đó ta không có mặt, không biết nó như thế nào, bây giờ không hỏi rõ để đánh giá tình hình thì ta làm sao mà kết luận được..."

Lê Trường Quân cũng gật đầu tán thành.

"Cái gì cũng phải có gốc rễ nguyên căn của nó. Phải hiểu rõ ràng sự tình diễn ra như thế nào mới có thể kết luận, tránh cho việc hàm oan người vô tội..."

Khi có lời khai của tất cả nhân chứng, Đoàn Lan Khuê bắt đầu tổng hợp xâu chuỗi lại sự việc.

Mọi người đều nói khá giống nhau, ngày hôm đó Mã Bội chuyển dạ, ba bà đỡ vẫn luôn túc trực bên cạnh.

Mã Bội trong suốt quá trình mang thai ăn uống rất tốt, chỉ là mấy tháng cuối chân bị sưng phù, nhưng đại phu nói không có vấn đề gì lớn có thể thuận lợi sinh đứa nhỏ.



Nhưng đến khi sinh, thai nhi quá lớn nên khó sinh.

Mã Bội lại yếu không có sức rặn đẻ, mạch tượng rối loạn dẫn đến băng huyết...

Bà đỡ đã nói nha hoàn nhanh chóng tìm đại phu đến, nhưng đại phu lại chậm trễ thời gian, mãi đến khi Mã Bội sinh đứa nhỏ ra, vì mất máu quá nhiều mà hôn mê mới thấy người đến, lúc này đã quá muộn...

Đoàn Lan Khuê nhìn về phía đại phu chăm sóc thai kỳ cho Mã Bội, nàng cầm bản khai của ông ta mà cười nhạt.

"Là một thái y làm việc ở thái y viện, chắc hẳn ông biết rất rõ, cái gì nhiều quá cũng không tốt, nhất là với thai phụ, họ không thể tẩm bổ quá nhiều, thai phụ cần có chế độ ăn riêng để kiểm soát cân nặng của cả mẫu thân và hài tử...

Nhất là khi thế tử phu nhân đã tăng cân quá nhiều, thai nhi quá to, tuổi của nàng ấy còn nhỏ, những tháng cuối thai kỳ đã có rất nhiều biểu hiện bất thường như phù chân, khó ngủ, đau bụng, lo lắng...

Vậy mà ngươi không có bất cứ căn dặn, điều chỉnh, hay cho nàng dùng thuốc gì để cứu vãn tình hình. Ngươi lại dám nói nàng vẫn rất bình thường, ta hỏi ngươi có phải là đại phu hay không?"

"Ta..."

Đại phu hơi cúi đầu lắp bắp. Đoàn Lan Khuê lại lắc lắc tờ khai của lão, nói.

"Ngươi nói, khi thế tử phu nhân đang sinh, ngươi thấy không có vấn đề nghiêm trọng, trong khi đó bên này Nhã di nương lại ngất xỉu nên ngươi chạy qua đấy xem tình hình nên mới chậm trễ.

A! Vậy ta hỏi ngươi, Nhã di nương bị làm sao?"

Đại phu cúi thấp đầu, trán đổ mồ hôi lạnh.

"Là là... Nàng bị trúng gió..."

Nghe hắn nói Đoàn Lan Khuê cười lạnh.

"Trúng gió... Hay cho một câu trúng gió..."

Nói rồi nàng nắm lấy tay của Nhã di nương kia mà bắt mạch, giọng nói đầy sự lạnh lùng.

"Bắt tên đại phu này và ma ma bên cạnh Nhã di nương lại cho ta."

Lê Trường Quân nghe nàng nói khẽ phất tay ra hiệu với thủ hạ, nhanh chóng bắt người lại.

"Tại sao lại bắt ta cơ chứ, ta có làm cái gì đâu..."

Đoàn Lan Khuê nhìn hắn nở một nụ cười đầy sự mỉa mai.

"Ngươi là đại phu kiểu gì, mà theo dõi thai kỳ cho phu nhân thì không biết nàng ấy gặp vấn đề nguy hiểm đe doạ tính mạng.

Còn cố tình ở lúc phu nhân sinh con, chạy tới chỗ của di nương kéo dài thời gian không cứu chữa cho phu nhân, hại nàng ấy mất mạng.

Bắt mạch cho di nương lại không biết nàng ấy bị hỏng thai cũng sắp không ổn rồi...

Ta nghĩ ngươi nên khai thật một chút, âm mưu của ngươi là gì đây?"

"Ngươi... Ngươi ăn nói hàm hồ, ngậm máu phun người, ngươi không có bằng chứng..."

Đoàn Lan Khuê nhìn hắn nở nụ cười.

"À! Bằng chứng à! Bằng chứng nhiều lắm, nhưng bằng chứng tốt nhất chính là ở trên người Nhã di nương kìa."

Nói rồi nàng giật lấy hầu bao đeo bên người của Nhã di nương.

Vừa nhìn tới đồ vật kia, tên thái y kia đã ngã ngồi xuống đất, ánh mắt tràn đầy sự hoảng sợ.

Quách Soái phản ứng lại, tiến đến đạp hắn xuống.



"Ngươi đã làm gì bọn họ?"

Mã Khiêu cũng tiến đến hung hăng đá vào người hắn một cái.

"Tên súc sinh này..."

Lê Trường Quân cho người tách bọn hắn ra, sau đó ra hiệu cho trưởng quan Đại Lý Tự mang người đi thẩm vấn.

Đoàn Lan Khuê nhìn Nhã di nương kia nói.

"Hiện tại nếu ngươi để ta điều trị thì có thể giữ được mạng, còn nếu không kịp thời, rất có thể ngươi sẽ phải đi theo hầu hạ thế tử phu nhân đấy..."

Nhã di nương sắc mặt trắng bệch ngã ngồi xuống nên đất.

"Xin cô nương cứu ta..."

Quách Soái đau lòng đỡ người đứng dậy, thành khẩn mà nhìn Đoàn Lan Khuê.

"Thỉnh cô nương cứu mạng của nàng..."

Mã Khiêu chắp tay hướng nàng.

"Còn có cháu của ta..."

Đoàn Lan Khuê gật đầu, đưa cho bọn họ hai tờ giấy.

"Phiền các vị ký tên điểm chỉ vào hai bản cam kết này. Một là để ta tùy xử cứu người, một là cam kết chi trả tiền khám chữa bệnh."

"Cái này..."

Mọi người khó hiểu nhìn nhau.

Đoàn Lan Khuê nhún vai, nói.

"Đây là nguyên tắc của ta, nếu không ký, vậy ta sẽ không làm..."

"Được, chúng ta ký..."

Sau khi bọn họ ký tên, Đoàn Lan Khuê nói với Lê Trường Quân.

"Vương Gia, ngài cho ta mượn phòng chỗ ngài được chứ..."

"Được..."

Lê Trường Quân thoải mái đồng ý.

Đoàn Lan Khuê quay sang chỗ Bạch Trì Ý.

"Đồ đệ, ngươi theo danh sách này trở về lấy đồ cho ta đi."

"Được..."

Bạch Trì Ý nhận lấy danh sách rồi rời đi.

Chờ khi Bạch Trì Ý quay trở lại, Đoàn Lan Khuê liền bắt đầu làm phẫu thuật cho Lý Nhã.

Đầu tiên là cho nàng ta uống một chút thuốc, sau đó châm cứu gây tê cho nàng ta, để nàng ta nằm ngửa chống chân lên giường...

"Đừng sợ, rất nhanh sẽ ổn thôi..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.