Chương trước
Chương sau
Đoàn Lan Khuê uống thuốc song, nàng mệt mỏi nói với Lê Trường Quân.

"Ta phải trở về, nếu không người trong phủ không thấy, sẽ náo loạn không hay."

Lê Trường Quân hiểu rõ tình cảnh của nàng, chỉ có thể nghe theo nàng mang người trở về.

Cẩn thận đặt nàng lên giường, hắn lo lắng hỏi.

"Thứ kia đã hết chưa?"

Đoàn Lan Khuê gật đầu.

"Ổn rồi..."

Lê Trường Quân nghe nàng nói mới yên tâm, sự xuất hiện của hắn khiến cho Tiểu Xuân và Thu Đào vô cùng kinh ngạc, chỉ có Diệp ma ma là bình tĩnh nhất.

"Đa tạ vương gia đã giúp đỡ tiểu thư nhà chúng ta..."

Khi nhận được tin tức của Khương thúc, nói tiểu thư nhà bọn họ trúng độc đã được Cửu Vương Gia đưa tới Mộng Điệp Sơn Trang, bà ấy đã vô cùng lo lắng.

Hiện tại lại thấy Cửu Vương Gia đưa người về, một bà già như bà sống bằng này tuổi rồi, sao lại không nhìn ra, vị Vương Gia trước mặt này có ý với tiểu thư nhà mình chứ, còn có, bà chắc chắn thân phận của tiểu thư hắn cũng đã nhìn ra rồi.

Đoàn Lan Khuê ở trong viện tĩnh dưỡng mất hơn một tuần mới hồi phục được, cũng may gần đây sức khoẻ hoàng đế đã tốt hơn rất nhiều, nên nàng để Bạch Trì Ý vào cung thay nàng thăm mạch cho hắn nên không có vấn để gì lớn.

Đổi lại là Lê Hoàng Bách gặp chuyện, hắn bị Lê Trường Quân lôi ra việc xấu làm càn bên ngoài, trước mặt văn võ bá quan hoàng đế vô cùng tức giận, giao người cho Lê Trường Quân mang đi.

Lê Trường Quân quang minh chính đại mang người đi bắt đầu trừng phạt.

Lê Hoàng Bách từ một đại hoàng tử cao cao tại thượng, bỗng chốc sa cơ thất thế.

Đoàn Lan Khuê sau khi nhận được tin tức thì vui vẻ vô cùng, tâm trạng tốt liền muốn ra ngoài dạo phố.

Trong tẩm điện, hoàng đế đang nhàn nhã xem mỹ nữ nhảy múa, bên người hay tay ôm hai người đẹp.

"Thật là, trẫm sắp nghẹn hỏng rồi..."

Dạo gần đây sức khoẻ của hắn tốt lên rất nhiều, Mộng Điệp Y Tử kia cũng thả lỏng không khắt khe kiểm tra như trước, chỉ để đồ đệ của nàng đến kiểm tra rồi đưa đơn thuốc.

Hắn vốn ham mê nữ sắc, thấy sức khoẻ đã tốt liền muốn thả lỏng mà phóng túng một chút.

Hoàng đế như ngựa đực lâu ngày được thả cương, điên cuồng mà chơi... Mấy vị mỹ nhân đã phòng không gối chiếc lâu ngày, hôm nay muốn tận dụng cơ hội mà chăm sóc hắn thoải mái, để hắn cho các nàng một đứa nhỏ.

Hoàng đế càng chơi càng điên cuồng không biết tiết chế...

Đến lần thăng hoa thứ tư hắn đột nhiên cảm thấy tức ngực, khó thở, hơi thở gấp gáp. Bắt đầu co giật, ra nhiều mồ hôi, cơ thể yếu ớt, chân tay lạnh hơn. Mặt mũi kém sắc hoặc trắng bệch. **** **** chảy ra liên tục không ngớt. Sau đó lăn ngất đi.

"Bệ hạ..."

"Hoàng thượng..."

Tất cả mỹ nhân, thái giám hầu hạ bên cạnh nháo nhào hoảng loạn la khóc om sòm.

Mấy mỹ nữ trần như nhộng run rẩy đầy sợ hãi. Nhất là người vừa được hoàng đế ban thưởng tinh hoa kia.

Nàng ta cảm thấy lần này nàng ta chết chắc rồi, còn có cả nhà nàng ta nữa, nàng ta tuyệt vọng mà ngất đi.



Đoàn Lan Khuê không nghĩ tới, mình đang đi dạo phố thì trong cung có náo loạn lớn, tất cả đang nháo nhào đi tìm nàng.

"Tiểu Khuê..."

Lê Trường Quân khuôn mặt nghiêm túc phóng ngựa tới chỗ nàng đang mua đồ.

Đoàn Lan Khuê trong miệng ngậm bánh bao, ngước mắt lên nhìn hắn.

"Hả???"

Lê Trường Quân cũng không có thời gian nói nhiều cúi người ôm nàng lên ngựa.

"Ế... Ngài làm gì vậy?"

Đoàn Lan Khuê bị hắn ôm suýt chút nữa là bị nghẹn bánh bao, trừng mắt với hắn một cái.

Lê Trường Quân nhỏ giọng ở bên tai nàng mà nói.

"Cháu trai ngu xuẩn của ta không biết nghe lời, chơi đến hỏng rồi..."

Hắn đơn giản kể lại tình hình cho nàng nghe. Đoàn Lan Khuê trợn mắt tức giận, nghiến răng mà mắng.

"Hắn chết luôn đi cho vừa. Ngu đến thế là cùng..."

Lê Trường Quân mang nàng đến một ngõ vắng, Đoàn Lan Khuê thuận lợi cải trang, sau đó hai người nhanh chóng tiến cung.

Trong tẩm điện của hoàng đế rất đông người, Mã Giao thái hậu cùng toàn bộ phi tần của hoàng đế, đang kêu khóc đến vang trời.

Bên cạnh là toàn bộ thái y của thái y viện mặt xám như tro tàn.

Mấy mỹ nữ hầu hạ hoàng đế hôm nay y phục tạm bợ đang quỳ ở đó.

Khi thấy Lê Trường Quân dẫn theo Đoàn Lan Khuê đến, theo sau là Bạch Trì Ý và Mộc Uyển bọn họ lập tức tách ra cho họ đi vào.

Đoàn Lan Khuê nhìn hoàng đế nằm ở trên giường sắc mặt đã tím tái, hận không thể trực tiếp bỏ đi luôn.

Bên cạnh tiếng khóc rấm rứt của nữ nhân khiến nàng càng bực mình hơn.

"Tất cả im miệng lại cho ta..."

Lê Trường Quân quát lớn. Tất cả lập tức đưa tay che miệng lại không dám phát ra âm thanh ồn ào nào nữa.

Hắn đứng bên cạnh Đoàn Lan Khuê, thấy nàng sau khi bắt mạch thì lông mày vẫn luôn nhíu chặt.

"Sao rồi?"

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, lại nhìn những nữ nhân đang quỳ bên kia.

"Hoàng thượng sủng các ngươi đã xuất ra mấy lần?"

Mấy người nhìn nhau, một người lắp bắp nói.

"Bốn... Bốn lần..."

"Ha... Bốn lần?"



Đoàn Lan Khuê cười giễu cợt một tiếng, hỏi tiếp.

"Mỗi lần cách nhau lâu hay không? Trong quá trình giao hoan có uống thuốc gì hay không?"

Nữ nhân kia sắc mặt tái nhợt, giọng nói run rẩy sợ hãi.

"Cách nhau khá lâu. Trước đó bệ hạ đã uống rượu huyết hươu..."

"Ngu xuẩn..."

Đoàn Lan Khuê cuối cùng cũng không thể nhịn được mà mắng người.

Nàng nhìn sang đại thái giám chăm sóc hoàng đế và thái y túc trực.

"Các ngươi coi lời nói của ta không đáng phải nghe? Không cần phải can ngăn bệ hạ? Hay là muốn mượn gió bẻ măng, hành thích vua..."

"Phù... Phù..."

Đại thái giám thường ngày luôn kiêu ngạo, cùng trưởng quản thái y viện sợ hãi đồng loạt quỳ xuống.

Đại thái giám chỉ tay sang trưởng thái y, lắp bắp nói.

"Ta đã can ngăn, nhưng là hắn nói sức khỏe của bệ hạ đã tốt, thả lỏng một chút cũng không sao?"

Trưởng thái y viện mặt xám như tro tàn, nhưng cũng cố gắng bào chữa.

"Nhưng ta cũng không có bảo hoàng thượng uống rượu huyết hươu, là ngươi nói trợ hứng mà mang đến..."

Đoàn Lan Khuê cho hoàng đế uống thuốc, sau đó để người lật người hắn lại, bắt đầu tập trung hạ châm từ đỉnh đầu, theo dọc sống lưng của hắn xuống, dùng nội lực truyền vào...

Bên cạnh, Lê Trường Quân sợ ảnh hưởng nàng chữa trị, hắn liền cho lui hết những kẻ không có phận sự bên cạnh ra bên ngoài.

Đoàn Lan Khuê liên tục hạ châm, giữa những lần ngừng nghỉ của các đợt châm liền để cho một phi tần của hoàng đế đến giúp hắn hô hấp nhân tạo.

Bạch Trì Ý và Mộc Uyển túc trực bên cạnh chờ lệnh phối hợp pha dược.

Sau hơn mười đợt hạ châm, cùng hô hấp nhân tạo cuối cùng hoàng đế cũng dần dần tỉnh lại.

Đoàn Lan Khuê nhếch môi nhìn hắn.

"Chúc mừng bệ hạ thăng hoa đến trời... Là ta nhiều chuyện lại phải kéo ngài xuống..."

"Ngươi dám phạm thượng..."

Mã Giao thái hậu ở một bên, nghe nàng châm chọc hoàng đế thì tức giận quát lớn.

Những người còn lại im lặng cúi đầu, nhưng tất cả đều không thể nhịn được mà cười nhẹ. Trong thiên hạ, người dám châm chọc phạm thượng như vậy trước đây chỉ có Cửu Vương Gia, hiện tại có thêm một người nữa chính là Mộng Điệp Y Tử cô nương.

Đoàn Lan Khuê bị Mã Giao thái hậu quát mắng thì bình tĩnh nhìn sang.

"Ta phạm thượng sao? Thái hậu, vậy ta không dám chữa nữa, mời gọi người khác đến, chứ một bệnh nhân không nghe hướng dẫn của ta, đâm đầu tìm chết, ta không cứu nổi.

Tức giận nói một câu lại bị người nhà nhảy đổng lên chửi mắng, ta cũng không nhịn được.

Trước đó ta đã nói rồi, nghe theo ta thì sống lâu, không nghe theo vậy chết ráng mà chịu..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.