Hoàng đế mê man nghĩ, ngày trước hắn đã ngu ngốc đến nhường nào mới căm ghét, đối đầu với hoàng thúc của mình cơ chứ.
Hắn tự giễu chính mình nghĩ thông quá muộn, có lẽ ngày trước não của hắn bị úng, bao nhiêu trí tuệ dồn hết xuống đũng quần cả rồi. Bây giờ nằm một chỗ nó mới trở lại trên đầu chăng, thật là quá mất mặt.
Cũng còn may, còn may hắn tỉnh ngộ chưa có muộn, ít nhất cơ nghiệp của tổ tiên sẽ không mất đi khi ở trên tay hắn...
Lê Lục Hoặc không thèm để tâm những gì hoàng đế nói, hắn cười lạnh một tiếng, rút ra trường kiếm kề đến trên cổ của hoàng đế.
"Được! Đã là như vậy thì ta nhìn xem hoàng thúc của người, sẽ bảo vệ đứa cháu trai hoàng đế là người, hay là muốn có ngôi báu đây."
"Này! Ngươi điên rồi hay sao? Giết cha, diệt huynh để lên ngôi đế vương, ngươi sẽ không thể ngồi vững, bá tánh trong thiên hạ sẽ không phục một đế vương máu lạnh vô tình như ngươi đâu."
Mã Giao thái hậu thấy Lê Lục Hoặc kề kiếm lên cổ hoàng đế, bà ta hoảng hốt kêu lên.
Lê Lục Hoặc nhìn sang bà ta cười như không cười.
"A! Tổ mẫu thân yêu, bà sống tốt quá, không biết có còn nhớ đến ta hay là không?"
Hắn vừa nói vừa lắc lắc một miếng ngọc bội đỏ trong tay.
Ánh mắt Mã Giao thái hậu co rụt lại, chân hơi lảo đảo ra phía đằng sau.
"Ngươi... Ngươi..."
Lê Lục Hoặc cười vô cùng tươi, nhưng nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-den-cung-anh-trang/2966613/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.