Chương trước
Chương sau
Đoàn Lan Khuê chậc lưỡi một cái, cũng không nhìn đến Lã Ý Vi, lại nói với mấy người còn lại.

"Hiện tại đã là buổi trưa, không biết các ngươi đã dùng ngọ thiện chưa, nếu không ngại liền mời mọi người đi đến nơi cắm trại cùng nhau dùng bữa được chứ?"

Đoàn Lan Khuê khẽ cười rồi nhìn qua Lê Trường Quân, chờ hắn đáp lại. Lê Trường Quân đương nhiên là gật đầu, mặc dù trong lòng không nguyện ý thế nhưng không dám phản đối.

Trong lòng hắn có chút hưng phấn. Tiểu Khuê ghen rồi, muốn sửa trị người ta, trong lòng nàng cũng có hắn đúng hay không.

Hắn hưng phấn thật muốn hôn nàng quá...

Đoàn Lan Khuê lại nhìn Lã Ý Vi nhẹ giọng,

"Nhìn mắt Tứ tiểu thư đỏ ngầu như thế kia là thực sự không thoải mái rồi, chỗ cắm trại cũng đều là một chút thức ăn mặn, sợ là Tứ tiểu thư ăn không được. Đã như vậy, bản quận chúa sẽ nhờ Vương Gia phái hộ vệ đưa Tứ tiểu thư trở về, thuận tiện cũng nói rõ nguyên do với Lã đại nhân, mời lang trung tới xem một lần."

Đây là đuổi người... Chung Vô Niệm chớp chớp mắt nhỏ của mình, nhìn về phía Lê Trường Quân.

Chỉ thấy trong mắt Lê Trường Quân hoàn toàn là dịu dàng cưng chiều và dung túng. Chung Vô Niệm nhìn sang huynh đệ bên cạnh, ánh mắt như muốn nói. "Các ngươi có nhìn thấy hay không, nam nhân cấm dục lạnh lùng, cây đào khô nở hoa rồi."

Mấy người còn lại cũng không mù, bọn họ nhìn ra hai cái người trước mặt này đang ngược những kẻ độc thân bọn họ bằng tình yêu phấn hồng.

Chỉ có riêng Trương Hoài là không cam lòng, nắm tay siết chặt, trong lòng thầm mắng Đoàn Lan Khuê là tiện nhân đến trăm ngàn lần.

Lê Trường Quân khoé môi hơi hếch lên, vừa rồi hắn còn lo lắng trong lòng Tiểu Khuê, mình không chiếm bao nhiêu phân lượng lượng. Bây giờ xem ra, đó là mình ngu xuẩn, không nhìn thấy nàng ngay cả người khác nhìn hắn một chút cũng không chịu được sao?

Lã Ý Vi nghe Đoàn Lan Khuê nói vậy, vẻ mặt hoàn toàn khó có thể tin. Nàng ta đưa tay kéo ống tay áo Lã Ý Đình, há hốc mồm, muốn xin giúp đỡ.

Lã Ý Đình khẽ lắc đầu, Đoàn Lan Khuê nói gần nói xa đều là lo lắng thân thể của nàng ta, nếu như Lã Ý Vi từ chối không đi chẳng phải là càng thêm nhục mặt sao?

Lưu Xương vụng trộm tắc lưỡi, khó trách Lê Trường Quân xem trọng nàng, coi nàng như bảo bối! Lợi hại như vậy, sợ không phải đã bị người ta nắm ở trong lòng bàn tay.

Hắn trở về nhất định phải nói cho mẫu thân hắn đi tìm cho hắn một người tính tình tốt làm thê tử mới được.

Trong đầu hắn lại không tự chủ được nghĩ đến Mộng Điệp Y Tử cô nương.

Nghĩ đến nàng hắn lại ngẩng đầu nhìn Lê Trường Quân, tròng mắt hơi tối lại, chân mày nhíu chặt, không phải Lê Trường Quân vẫn luôn để ý che chở cho nàng ấy, hắn có thể nhìn ra Lê Trường Quân là thích nàng ấy.

Vậy tại sao hiện tại lại tình chàng ý thiếp với Đoàn Lan Khuê. Mà nhìn ra hắn cũng rất thật lòng, không lẽ hắn bắt cá hai tay...

Với ân nhân của mình, Lưu Xương có ý thiên vị hơn một chút, nghĩ không biết nếu nàng biết Lê Trường Quân như vậy nàng có đau lòng hay không...

...

Cứ như vậy, Lã Ý Vi dưới sự hộ tống của hộ vệ Vương phủ, nhanh chóng rời khỏi chuồng ngựa.



Bởi vì bọn họ đang muốn đi tới nơi cắm trại cho nên chung quanh cách đó không xa cũng có không ít người.

Động tĩnh của nơi này cho dù không nghe được nhưng cũng có thể nhìn rõ ràng. Lã Ý Vi vô cớ bị đưa đi, khiến cho những người kia suy đoán đủ kiểu. Thế nhưng chỉ là đoán bừa thôi, tất nhiên là không có người nào sẽ rảnh rỗi nhàm chán đi nghe ngóng chuyện một thứ nữ.

Trương Hoài nhìn Lã Ý Vi bị đưa đi trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn mình là đích nữ, khi nãy không làm bộ đáng thương để Đoàn Lan Khuê có cớ đuổi người.

Trương Hoài trong lòng cũng bắt đầu để ý Đoàn Lan Khuê, hành động cũng trở lên cẩn thận hơn một chút.

Bị cưỡng ép đưa về, lần này Lã Ý Vi khóc thật. Di nương muốn gả nàng ta cho Lưu Xương thế tử, nhưng người ta căn bản không nhìn hắn.

Đợi thời điểm nàng ta nhìn thấy Lê Trường Quân, nàng ta liền nghĩ, Lưu An Hầu phủ chẳng qua là một hầu phủ hết thời, nếu như có thể tiến vào Vương phủ cho dù là thiếp thất cũng là tốt.

Vốn cho rằng Lê Trường Quân sẽ thích nữ tử mềm mại yếu đuối, nhưng không ngờ bên cạnh hắn còn có một Đoàn Lan Khuê, mà nàng ta tính tình đố kỵ lớn như vậy, lại sẽ đuổi nàng ta đi. Một nữ tử ghen tuông như vậy mà Cửu vương gia lại cũng dung túng.

Lã Ý Đình nhìn Lã Ý Vi bị đưa đi cũng bất đắc dĩ. Chỉ mong rằng sau này Lã Ý Vi có thể thu liễm, mọi người cũng không phải là kẻ ngốc, những tiểu tâm tư kia của nàng ta người khác nhìn thấy há lại không hiểu?

Đuổi đi một người chướng mắt tâm tình Đoàn Lan Khuê tốt hơn rất nhiều. Chờ những người kia đi cách bọn họ một đoạn xa, nàng mới ở vị trí eo của Lê Trường Quân hung hăng mà nhéo xuống.

"Nhìn xem, hoa đào của huynh sao lại nở tràn lan thế hả."

Lê Trường Quân len lén lúc không ai chú ý hôn nhẹ lên má nàng một cái.

"Là lỗi của ta, Tiểu Khuê không cần tức giận, ta nhìn cũng không nhìn bọn họ, trong mắt ta chỉ có nàng mà thôi."

Đoàn Lan Khuê liếc hắn một cái.

"Huynh nhìn hay không ta cũng chẳng biết được."

Lê Trường Quân cười đến sáng lạng.

"Nhìn nàng vì ta mà ghen ta rất vui vẻ... Trong lòng Tiểu Khuê có ta..."

Đoàn Lan Khuê nhéo hắn thêm một cái, hung hằng trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng mà nói.

"Ai mà thèm ghen cái gì... Hừ..."

Lê Trường Quân cười càng thêm mấy phần vui vẻ.

"Hay là ngày mai... Không hôm nay đi, ta đích thân tới Đoàn An Hầu phủ đề thân, để sau này nàng tuyên thệ chủ quyền, những kẻ kia mà vo ve đến gần, khiến nàng chướng mắt nàng cứ tùy ý mà xử có được hay không..."

Đoàn Lan Khuê bị hắn nói suýt nghẹn cả nước miếng, hai mắt mở lớn trân trân nhìn hắn.



"Huynh nghĩ cũng hay lắm đấy... Hừ! Nhìn đống hoa đào của huynh, ta cảm thấy huynh không có khả năng đáp ứng được yêu cầu của ta đâu."

Lê Trường Quân sốt sắng giải thích.

"Cái này ta có thể đảm bảo với nàng... Nàng nhìn xem nếu ta mà muốn nhìn đến bọn họ, thu vào trong tay thì đâu có để vương phủ trống trơn như bây giờ. Chỗ của ta chỉ có chỗ cho thê tử kết tóc của ta, ta cũng thủ thân như ngọc chờ người.

Hiện tại ta xác định người đó chính là nàng, chỉ có nàng..."

Đoàn Lan Khuê nghe hắn nói hai má ửng đỏ, hiếm khi tỏ ra thẹn thùng.

"Nói thì hay lắm, ta phải xem thành ý của huynh nữa kìa..."

Lê Trường Quân cười nghiêng đầu nhìn nàng.

"Ta có thể viết đảm bảo cho nàng... Chỉ cần nàng đồng ý gả..."

"Hừ!!!"

Đoàn Lan Khuê chu môi một cái quay đầu ra chỗ khác len lén mà cười.

Lê Trường Quân nắm tay nàng, thành khẩn nói.

"Nàng cho ta đến cửa đề thân trước, xác nhận hôn ước của chúng ta, sau đó thử thách ta có được hay không.

Chứ nàng không thấy hay sao, những môn hộ, huân quý cũng đang rục rịch đến đạp muốn nát cửa nhà nàng để đề thân rồi. Nhỡ như tổ mẫu của nàng nhìn trúng nhà nào mà gật đầu đồng ý, không phải ta sẽ thiệt chết hay sao...

Sau này nàng theo ta trên lưng cũng phải cõng cái danh xấu..."

Đoàn Lan Khuê nghe hắn nói cũng cảm thấy có lý, đây là cổ đại không phải hiện đại của nàng. Cưới gả ở đây đều là nghe lệnh cha mẹ lời của bà mối.

Dạo gần đây đúng là có nhiều người đến cửa nhà nàng đề thân, nếu để tổ mẫu thật sự đồng ý với nhà nào thì nàng đúng là khóc không kịp.

Dù cho Lê Trường Quân khi đó đến cửa đề thân, cưới nàng, thì hắn cũng mang danh xấu cậy quyền thế cướp thê tử của bá tánh.

Mà nàng sẽ mang danh xấu tham quý phụ bần...

Nghĩ thông suốt vấn đề, nàng và hắn có tình, vậy thì cứ để hắn đề thân cũng tốt...

"Được rồi, cái đó tùy huynh đi..."

Lê Trường Quân nghe nàng trả lời lập tức vui đến cười ngoác miệng.

"Hahahaha... Được..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.