Chương trước
Chương sau
Lê Trường Quân nhìn tất cả bọn họ quỳ ở trên đất, sắc mặt lạnh lùng.

Phạm lão phu nhân khoé miệng máu đen đang trào ra, hơi thở mỗi lúc một yếu đi.

"Gọi Đoàn Lan Khuê... Gọi ả ta đến đây cho bổn cung... Đoàn Lan Khuê... Mau gọi Đoàn Lan Khuê đến cho bổn cung...Nàng ta chết ở đâu rồi hả???"

"Bốp... Bốp..."

Liên quý nhân điên cuồng gào hét, bị Mộc Uyển giáng cho hai cái bạt tai xây xẩm mặt mày.

"Ngươi... Ngươi dám đánh bổn cung..."

Liên quý nhân hét lên muốn lao đến đánh Mộc Uyển. Mộc Uyển cười khẩy một tiếng đạp nàng ta xuống, giọng nói lạnh như đao.

"Ngươi là cái thá gì mà dám lên mặt, kêu loạn tên của sư phụ ta, còn dám rủa sư phụ ta chết sao, có tin ta đánh cho ngươi răng rụng đầy đất hay không?

Sao lúc âm mưu muốn ngồi lên đầu sư phụ của ta, các người không nghĩ đến tình huống xấu à! Đáng chết lắm..."

"Ngươi... Ta chính là quý nhân... Ngươi dám đánh ta, nhục mạ ta."

Mộc Uyển nghe nàng ta nói thì che miệng cười lớn.

"Ôi chao! Quý nhân cơ đấy! Quý nhân của hoàng đế tiền triều!"

Mộc Uyển nắm cằm của nàng ta, nghiến răng mà nói.

"Nhắc cho ngươi nhớ, bây giờ là Minh Quốc hậu triều, sư phụ của ta là hoàng hậu tương lai. Ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì mà dám lên mặt với sư phụ của ta.

Hừ... Có chăng cũng chỉ là một nô tỳ cao cấp, chưa được sủng hạnh của hoàng đế tiền triều mà thôi.

Làm như mình ghê ghớm lắm ấy... Còn muốn ủ mưu leo lên đầu sư phụ ta sao, nằm mơ đi..."

Mộc Uyển càng mắng càng hăng, một nhà Phạm gia run rẩy ở đó. Phạm lão gia ánh mắt chợt loé quỳ dập đầu với Thái Hậu.

"Thái hậu, cầu xin người mau cứu phu nhân của lão..."

Thái hậu nhìn sang Lê Trường Quân.

"Hoàng thượng..."

Lê Trường Quân mặt lạnh như băng.

"Đại tẩu, là bọn họ tự mình tìm thuốc giả bệnh muốn ép Lan Khuê chữa bệnh, Lan Khuê không đồng ý bọn họ lại muốn dùng tẩu ép ta gọi nàng đến, nếu nàng đến bọn họ còn có hậu chiêu đằng sau muốn vu hãm Lan Khuê... Muốn mượn đao của ta trừ khử Lan Khuê để bò lên...

Hiện tại Lan Khuê cùng ta chưa chính thức bái đường, chiêu đánh vào đạo đức, lương thiện của nàng là đại chiêu..."

Hắn nhìn người một nhà Phạm gia.

"Các người nghe Trẫm nói có đúng hay không?"

"Bệ hạ minh xét..."

"Bệ hạ minh xét, chúng thần hoàn toàn không có âm mưu gì cả?"

"Bệ hạ..."

Thái hậu nhìn bọn họ gào khóc cũng có chút mềm lòng.

"Cái này có phải có hiểu lầm gì hay không?"

Lê Trường Quân cười lạnh một tiếng.

"Đại tẩu, tẩu biết mà, nếu ta đã làm việc thì sẽ luôn nắm chắc chứng cứ. Tẩu có biết trứng kia ở đâu mà bà ta ăn phải hay không? Là Trẫm cho bà ta ăn đấy..."

Hắn nhìn sang bà thái y bên kia.

"Ba người các ngươi nữa chứ nhỉ, gan không nhỏ đâu, dám cấu kết với bọn họ nhằm trèo cao cơ đấy... Có chí lớn..."

"Phụp...Phụp..."

"Hoàng thượng..."

Ba thái y chứng kiến từ đầu đến cuối, nghe lời này của Lê Trường Quân thì đã biết là lần này bọn hắn xong đời rồi.

Uy danh của Lê Trường Quân như thế nào ai cũng rõ, rất nhanh ba thái y kia đã khai hết sự tình.

Bọn họ bị Phạm gia vừa cho bạc vừa bắt người nhà uy hiếp, bọn họ đưa cho Phạm gia thuốc, sau đó phối hợp diễn với Phạm gia như thế nào đều nói rõ.

"Hoàng thượng, là bọn họ ép chúng thần..."

"Đúng vậy, Hoàng thượng... Chúng thần bị ép..."

Ba thái y hoảng loạn cầu xin.

Lê Trường Quân nhìn Phạm Đằng.

"Đằng đô đốc, ngươi giỏi... Dám dùng quân lính của Trẫm để uy hiếp người của Trẫm, muốn leo lên đầu Trẫm... Giỏi..."

"Hoàng thượng..."

Phạm Đằng hiểu rõ Lê Trường Quân như thế nào, hắn sụp đổ trên mặt sàn nhà.

Thái hậu nghe xong tất cả cũng hiểu, Phạm gia lần này không xong rồi.

Lê Trường Quân phất tay ra lệnh.

"Bắt tất cả những kẻ này tống vào đại lao cho Trẫm..."

Nói rồi lập tức đứng dậy phất tay mà rời đi, Yến Quốc ở bên ngoài lăm le như hổ rình mồi, những kẻ này cứ chờ sau khi xử lý xong việc lớn lại xử tiếp.

"Thái hậu..."

Liên quý nhân cố chấp không chết tâm còn muốn nhờ Thái Hậu giúp.

Thái hậu nhìn bọn họ, thở dài phất tay.

"Đây là các ngươi tự làm tự chịu..."

Thái Hậu cúi đầu, lần tràng hạt trong tay.

"Là ta già rồi, đầu óc cũng hồ đồ... Sau này cũng không nên quản quá nhiều nữa..."

....

Trong đếm tối Lâu Điện Yến Quốc bắt đầu có hành động, bọn chúng lén lút rắc thứ bột kỳ lạ kia xung quanh khu vực kinh thành, nhất là vị trí gần hoàng cung.

Đoàn Lan Khuê bế quan xong, hai mắt thâm đen vì thiếu ngủ.

"Nàng xong việc rồi..."

"Ui trời..."

Cửa vừa mở ra nàng đã bị người ta ôm lại, giật mình kêu lên một tiếng.

Lê Trường Quân cười cười cắn nhẹ lên tai nàng một cái.

"Ta nhớ nàng quá..."

Đoàn Lan Khuê ngáp dài một cái.

"Ta mệt chết đi được...Này... Cho chàng..."

Nàng ném cho hắn một cái bình nhỏ, sau đó đu cả người lên người hắn gục đầu ngủ ngon lành.

Lê Trường Quân bất lực, cưng chiều cẩn thận ôm nàng đến phòng ngủ.

Đoàn Lan Khuê ngủ liền một mạch đến tận chiều muộn ngày hôm sau mới tỉnh, mà nàng tỉnh là bởi vì có âm thanh lạ đánh thức.

"Ong... Ong ở đâu mà nhiều thế này... Mau, đóng kín cửa lại..."

Bên ngoài nháo nhào hết cả, hô to gọi nhỏ chạy tán loạn.

Tiểu Xuân và Thu Đào chạy vào trong phòng lập tức đóng kín cửa.

"Có chuyện gì?"

Đoàn Lan Khuê nhìn mặt mũi các nàng sưng phù lo lắng hỏi.

"Tiểu thư, bên ngoài có rất, rất nhiều ong đang ồ ạt kéo đến, chúng như phát điên vậy đốt người."

Đoàn Lan Khuê ném cho bọn họ hai lọ thuốc.

"Bôi vào đi. Sau đó mỗi người uống một viên giải dược."

Đoàn Lan Khuê đi tới chỗ lư hương, đổ thuốc bột vào hương, trộn đều ấn xuống đốt lên.

Những con ong ở bên ngoài cửa phòng ngửi thấy mùi hương lập tức mất đi sức lực, rụng xuống.

Nàng lấy ra một bộ đồ trắng, tẩm ướt thuốc lên đó rồi mặc vào.

"Các ngươi ở yên đây, ta đi ra bên ngoài xem tình hình."

Bên ngoài Mông Điệp Y Đường nháo nhào, ai cũng bị ong đốt sưng húp mặt mũi.

"Sư phụ... Những con ong này có vấn đề..."

Bạch Trì Ý lo lắng.

Đoàn Lan Khuê khẽ gật đầu. Không nghĩ đến Yến Quốc lại dùng đến ong để tấn công, cũng may là nàng đã chế ra thuốc giải, cũng tìm ra phương pháp đối phó khẩn cấp.

Nàng đưa thuốc cho Bạch Trì Ý.

"Nói mọi người bôi dược lên người, sau đó uống một viên giải dược, đun một nồi dược lớn theo đơn này, sau đó nhúng y phục vào đó, để mặc. Sau đó ở đình viện dùng bạc hà, xả, xạ hương, ngải cứu, nhúng qua nước thuốc này hun khói lên, càng khói càng tốt cho ta.

Xong nhanh chóng phân người đi ra bên ngoài hỗ trợ."

"Vâng..."

Bạch Trì Ý nhận lệnh lập tức đi làm.

Đoàn Lan Khuê cưỡi Bạch Mã Hồng một đường muốn chạy thẳng vào trong hoàng cung.

Khắp dọc đường đi, nàng thấy khắp nơi dân chúng hoảng loạn, thậm chí có những đứa trẻ bị ong đốt đang thoi thóp.

Đoàn Lan Khuê xuống ngựa, lấy thuốc trong hộp bên hông ngựa, đưa cho mấy người khoẻ ở gần đó.

"Mọi người bôi thuốc vào vị trí bị đốt, mỗi người uống một viên giải dược, sau đó theo đơn này của ta chạy đến Mộng Điệp Y Đường lấy thuốc, nấu lên nhuộm y phục để mặc. Những người còn lại mau đi tìm những loại cây bạc hà, xả, xạ hương, ngải cứu, nhúng qua thuốc này hun lên, càng khói càng tốt."

Mộng Điệp Y Đường cũng nhanh chóng tản ra khắp nơi giúp bá tánh trong thành đối phó với ong.

Đoàn Lan Khuê lúc này mới tiếp tục chạy tới hoàng cung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.