Trời dần nắng lên cao, Đoàn Lan Khuê chuyển chỗ ngồi vào trong phòng nhìn ra ngoài.
Thu Đào cũng đã khoanh tay đứng dưới bóng râm giám sát.
Chỉ có ba người Thường ma ma bị ánh nắng mặt trời chiếu xuống rát mặt, người mồ hôi ướt áo, chân tay bủn rủn.
"Rầm..."
Hiệu ma ma đổ xuống, Đoàn Lan Khuê đưa cho Tiểu Xuân lọ thuốc.
"Cho bà ta uống thuốc rồi tiếp tục làm mẫu cho ta, ta còn chưa học xong đừng có kẻ nào mong ngất."
"Phụp..."
"Lão nô sai rồi xin Hoàng hậu nương nương khai ân..."
"Xin hoàng hậu nương nương khai ân..."
Ba người Thường ma ma cuối cùng cũng không thể chịu đựng được, quỳ xuống khóc lóc van xin.
Đoàn Lan Khuê vén tóc mai, cười nói.
"Các người nói cái gì vậy, ta và hoàng thượng vẫn chưa cử hành đại hôn, ta đối với các người còn phải cung kính đấy, sao dám nói khai ân cái gì..."
Ba người Thường ma ma điên cuồng dập đầu, sau đó tự vả miệng chính mình.
"Là lão nô ngu đần..."
"Xin tiểu thư đại nhân đại lượng tha cho chúng ta lần này..."
"Tiểu thư khai ân."
Đoàn Lan Khuê hài lòng, cũng không dày vò bọn họ nữa, phất tay.
"Các người trở về đi, ngày mai không cần đến nữa."
"Đa tạ tiểu thư..."
Ba người như được đại xá tội chết lập tức đứng đậy chạy chối chết ra ngoài.
Thu Đào và Tiểu Xuân nhìn bọn họ chạy mà che miệng cười, động tới tiểu thư nhà bọn họ ư, cũng không nhìn xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-den-cung-anh-trang/2966537/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.