9
“Phu quân sốt ruột như vậy sao? Ta có chút bất ngờ không kịp đề phòng, hơn nữa sức khỏe của ngài còn chưa tốt.”
“Tống Thanh Ương!” Tiêu Đình Hòa ngắt lời tôi, lại hít sâu một hơi, “Đừng nói nhảm nữa, bảo nàng làm gì thì làm cái đấy.”
“Ồ.” Ta mới cùng Thúy Quyên nói chuyện viên phòng lúc chiều, không nghĩ tới buổi tối y liền......
Ba mươi vạn lượng quả nhiên không dễ lấy.
Ta nằm xuống, cố gắng bình phục cảm xúc của mình, nói: “Phu quân, đến, đến đi.”
Nói xong, cũng không thấy Tiêu Đình Hòa tiến thêm một bước.
Ta lặng lẽ mở mắt nhìn y.
Chỉ thấy biểu tình giận dữ, cười mà bất lực của y.
“Sao, sao vậy?” Ta có chút ngượng ngùng cởi cổ áo cho y, “Ta, ta không giỏi lắm, chuyện này cần ngài giúp sức.”
“Câm miệng!” Hai má y hơi đỏ, đẩy tay ta ra," Ta sẽ không chạm vào nàng.”
“Hazz!” Ta thở phào nhẹ nhõm, giống như vừa sống sót sau tai nạn, nhưng lại có chút không yên tâm, dù sao thì cũng có đàn ông trong phòng, lời nói của họ đều không thể tin.
Ta lặng lẽ di chuyển ra ngoài một chút, lại một chút.
“Nàng còn di chuyển nữa là ngã xuống. "Tiêu Đình Hòa nói.
Không đợi y nói xong, ta nửa người liền rơi ra ngoài, y liền bỏ sách xuống đưa ta trở lại.
“Tống Thanh Ương” Tiêu Đình Hòa chống tay, cúi đầu nhìn ta.
Ta gật gật đầu: "Phu quân, có, có chuyện gì?”
Tiêu Đình Hòa lần đầu tiên cười to, ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-xung-hi-cua-tuong-quan/3122788/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.