Lúc Chung Linh tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, còn anh vẫn đang ngủ. Toàn thân cô trần trụi, phía dưới rất khó chịu, vừa động thì có gì đó chảy ra. Thật sự cô cảm thấy không tốt chút nào, mình chẳng khác nào người đàn bà hư hỏng, giấc mơ đêm qua vẫn còn hiện lên trong đầu cô khiến cô vô cùng khó chịu. Cô thề tuyệt đối sẽ không để cho lịch sử tái diễn, tuyệt đối không để cuộc sống rơi vào bế tắc như vậy, để cho chính cô và chồng có một cuộc sống hạnh phúc, an lành.
Lúc cô đứng dậy thì anh cũng đã tỉnh nhưng không mở mắt. Cô rón rén rời giường mặc quần áo, cô sợ làm tỉnh anh, hành động này khiến anh cảm thấy ngọt ngào. Thật sự là người phụ nữ tốt.
Mặc quần áo xong, thấy anh vẫn còn ngủ nên quyết định chính mình đi trước rửa mặt. Cô lặng lẽ cầm dụng cụ rửa mặt, mở khẽ cửa đi ra ngoài. Thấy thế, anh mới mở to mắt. Nhìn quần áo, tất được chuẩn bị sẵn sàng gọn gàng đặt bên canh mình, anh nở nụ cười, ngồi dậy lại thấy áo len của cô để ở cạnh ghế giống hệt màu áo len của anh, hẳn đây là áo đôi. Anh cầm lấy, ngửi thấy mùi hương thơm, hương vị của cô, anh hít sâu một hơi, anh hiện tại muốn nhớ kĩ mùi hương này, nhớ kĩ giây phút này. Không biết ở trên chiến trường, anh có thể nhờ vào đó mà giải nỗi khổ tương tư được không?
“Anh tỉnh rồi ư?”
Chu Bảo Cương vội vàng buông chiếc áo, ngẩng đầu nhìn cô. Cô đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-trong-sinh/3958/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.