Lúc này đây, mắt tôi với mắt Hùng vài giây chạm nhau.. Cả hai trở nên bối rối..
- - Ai thèm nấu cho anh ăn, đừng tưởng bở.
- - Ai mới là người tưởng bở, nấu không ngon thì ma nó lấy.
Tôi lấy lá sen ném Hùng:
- - ma nó lấy cũng không đến lượt anh, ra ngoài đi, đứng hết cả lối nhà người ta, vô duyên.
- - Ơ, thế cũng chửi được à, lạ thật..
Cơ mà Hùng lì như trâu ấy, mặc tôi chửi anh ta cứ ngồi như pho tượng, nhìn tôi nấu rồi nhận xét, bắt bẻ. Tôi cáu:
- - Có giỏi thì qua đây mà nấu, đàn ông gì mà nói như đàn bà ấy.
Hùng xăn tay áo lên:
- - Tránh qua một bên.
- - Đấy. nấu cho ra hồn đấy.
Hùng vênh mặt:
- - Nhìn nè chị Hai, ai nấu cá mà nát như này, nhìn thấy là biết không ngon rồi, đây, làm thế này,.thế này, hiểu chưa..
- - Ờ thì nhà tôi hay nấu kiểu vậy, mà mệt quá, nấu thì nấu đi, nói không ngừng cái miệng.
Mà công nhận Hùng coi vậy mà khéo ngen, nấu thơm phưng phức, tôi nhìn mà thèm luôn, cứ tưởng tôi nấu vậy đã ngon lắm rồi, không ngờ cái tên biến thái này nấu còn ngon hơn, đúng là con nhà bán thức ăn có khác.
Ăn cơm, mẹ tôi khen tấm tắc, Hùng nhìn tôi đầy cao ngạo, nom cái mặt tự tin kia ghét dễ sợ.
- - Cũng thường thôi mà mẹ, có gì đâu mà khen.
- - Ơ, cái con này hôm nay sau thế, khó ở à? Vào lấy trái cây trong tủ lạnh đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-thoi-hien-dai/1477948/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.