Sau khi Nghi biến mất, Thiên nhìn từng người xung quanh đều không một ai nhớ đến Nghi, chỉ còn mỗi cậu là nhớ đến cô ấy.
Thiên im lặng bế con trên tay, đôi mắt mờ mịt ngắm nhìn bầu trời trong xanh trên cao... Từng cơn gió cứ thế mà nhẹ nhàng lướt qua, nhưng thể cậu đứng đó để cảm nhận cái ôm từ hư vô của ai đó.
"Nghi... Anh thương em. Dù là số mệnh hay là duyên nợ anh không quan tâm... Nhưng từ lúc có tình cảm với em có lẽ tất cả mọi việc đều không nằm trong tầm tay... Chỉ là ông trời lại chẳng biết được em lại làm thế... Lại càng không biết anh lại chẳng thể quên được em...
"Vậy rốt cuộc là ta giữ lấy số mệnh, hay là trời giữ lấy số mệnh?
Thiên cười, một nụ cười chua chát. Đôi mắt ưu sầu cứ nhìn như thế, như muốn nhìn thấu cả trời xanh, nhìn xem vì sao lại như thế?
Điền Gia Phúc trên tay cậu đột nhiên mở to mắt nhìn theo hướng cây hoa nguyệt quế gần đó mà cười vui vẻ, như nhìn thấy gì đó. Nhưng khi Thiên nhìn sang đó lại chẳng thấy gì. Mặc dù là một pháp sư còn cao hơn cả pháp sư, thông thường, mang trong người sức mạnh to lớn khó ai bì lại nhưng một bóng tinh phách lại chẳng thể nhìn thấy...
Thiên thở dài nghĩ: "Còn tưởng là em... Anh điền rồi thì phải. Nghi... Anh nhớ
em..."
Yêu một người thật ra không quá khó, mà khó là khi có được nhau rồi, nhưng lại chẳng cùng nhau đi đến bạc đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-thay-phap-nha-ba-ho/3722835/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.