Chương trước
Chương sau
10 tháng sau.

Nghi đang ở trong phòng ôm con mình. Một bé trai kháu khỉnh khuôn mặt mang nét đẹp khá giống Thiên. Nhưng đôi mắt lại giống cô, tổng thể khuôn mặt nhìn chỉ có đôi mắt là giống.

Đáng lẽ ra ôm con trong tay cô nên hạnh phúc mới đúng... Nhưng không, cô lại đau lòng, vì... Bản thân sắp rời xa con rồi.

Vạn Kiếp Tích Hồn cùng người mang thiên mệnh chỉ một người được chết. Cô bói quẻ rồi, trận này sẽ thắng chỉ là một người phải chết...

Người đó là Thiên, nhưng cô có cách để cậu không chết, chính là hiến tất cả đạo hạnh hàng trăm ngàn kiếp của mình cho cậu. Chỉ như thế cậu mới có con đường sống, và làm thế cô sẽ mất mạng thân xác sẽ hoá thành linh thể để tồn tại thêm được hai ngày. Hai ngày sau đó... Sẽ tan biến và... Những người từng biết đến cô sẽ không một ai nhớ đến.

Một chút cũng không...

...

Vài ngày trước khi sinh.

Nghi gặp lại hai người mình xem là cha, họ bây giờ đã là linh hồn và sắp phải đầu thai kiếp khác, không thể âm thầm theo dõi cô được. Lúc trước cô không nhận ra thì trong người cô có đạo hạnh của họ cho nên họ có quyền cho cô cảm nhận mình hoặc không.

Ngày cô đưa cậu từ đầm sen lên, người đứng trước mặt cô là ông thầy cô, người cha ruột của cô. Ông cũng giải thích việc thần trùng.

Thần Trùng và Hấp Hồn Quỷ ở đầm sen là chung một phe, và Hấp Hồn Quỷ cũng đã giết chết hai người tà sư tạo ra mình nên giờ thực lực rất cao.

Để nói đến những cái chết liên hoàn ở Điền gia đều do một tay Hấp Hồn Quỷ kèm Thần Trùng làm ra, và phần thần vòng nó chỉ là cái vỏ bọc đánh lừa mà thôi... Và điều Nghi lo lắng cũng có tất cả quỷ giữ cửa đều đã bị nó hấp thu. Cho nên có khả năng trong trận chiến sắp tới cô và Thiên có lẽ sẽ gặp nhiều trở ngại, khó khăn.

Quay lại thực tại.



Nghi cùng với mọi người trong nhà bàn bạc, và bây giờ ai cũng biết cô là thầy pháp và cô lại càng không ngờ, bà lão phu nhân bà nội Thiên, đã biết tất cả từ lâu. Lý do bà chọn cô làm cháu dâu cũng là vì điều này. Bà nghĩ cô có duyên với Thiên và có thể bảo vệ cậu cho nên đã quyết định như thế.

Lúc này có lẽ người không chấp nhận sự thật là bà hai Thi, mặt bà đầm đìa nước mắt một nổi bất an cứ thế trỗi dậy. Bà cứ có cảm giác lần này gặp cô chính là lần cuối...

"Nghi... Con nói cho má biết đi. Thật là... Sẽ hông sao. Đúng hông?"

Nghi trầm mặt, không dám nhìn bà. Cô cất giọng dịu dàng nhưng man mác buồn: "Má hai... Nhất định sẽ không sao. Chúng con sẽ không sao."

Thịnh im lặng nhìn cô, chân mày cậu đã nhíu chặt đến mức muốn liền lại rồi. Không sao ư? Cô nói dối thật trắng trợn.

Thiên cũng thế, im lặng nhìn nhưng không nhìn ai, chỉ nhìn đứa con trong tay người làm thân cận bên cạnh bà hai. Lúc sau cậu đưa đôi mắt thăng trầm nhìn ra cửa sổ để ngắm nhìn bầu trời xanh tươi ngoài kia.

"Bây giờ mọi người di chuyển đến nơi khác đi. Ngôi nhà khi nào chúng con giải quyết tất cả xong xui sẽ cho mọi người quay ở." Nghi lên tiếng, chất giọng uy nghiêm lạ thường.

Mọi người đều đồng thanh đồng ý với quyết định này. Xong xuôi hết tất cả, Thiên ôm Nghi về phòng, không quên bế cả con trai Điền Gia Phúc vào.

Phần Thịnh cùng Như thì nhìn nhau không nói. Cả hai giờ đây tuy không có tình cảm gì nhưng vẫn còn nghĩa vợ chồng cho nên cả hai một phần cũng lo lắng cho đối phương.

Thịnh thì lo nếu trong trận này mình chết, thì sẽ Như sẽ thành goá phụ khi tuổi còn trẻ và đứa con trai sẽ mất cha.

Còn Như thì lại lo lắng cho Thịnh, sợ cậu không an toàn quay về.

Hai cặp vợ chồng xem ra tình cảm dành cho nhau cũng không quá tệ. Chỉ là có một người đang không ai yêu thương lo lắng ngoại trừ má mình ra, gã đang đứng trước cửa nhà nhìn trời mà thở dài thườn thượt... Là Điền Thế Quý gã con trai thứ ba của nhà họ Điền con trai của bà ba. Tính tình cũng hoà đồng dễ gần, khuôn mặt cũng đẹp chỉ tiếc gã mang mệnh ế vợ thì biết làm sao được...

...



Tối hai ngày sau.

"Thịnh, có Kim, Mộc, Thủy, Hoả, Thổ chưa?" Nghi thận trọng hỏi.

Thịnh mò mẫm túi đồ nghề nói: "Đủ!"

Thiên đi phía sau nhìn nhìn mà cứ ngỡ hai người họ mới là vợ chồng còn mình là người ngoài hay sao đấy.

Còn một khoan đến đầm sen khá xa, Nghi dừng lại. Tay bất ẩn niệm gì đó, một hồi sau hô: "Ngũ Hành Bát quái Trận!!!"

Một luồn sáng từ dưới đất trồi lên, lan rộng ra, tạo thành trận pháp to lớn kỳ lạ.

Ngũ hành bao bọc bên ngoài còn bát quái hai cực âm dương lại ở trong. Nghi sau một hồi vận hết linh lực xung quanh quy tụ về trận pháp, rồi bất đầu sai khiến Thịnh - cậu hai cao quý của nhà họ Điền.

"Kim đặt ở kia, hướng Tây (Đoài)"

"Mộc ở hướng Đông (Chấn)"

"Thủy đặt ở... A..."

"Má nó!!! Nè, cô giỏi thì cô tự làm đi. Làm như ta là người bình thường không hiểu mấy cái này dậy..." Thiên cáo gắt chỉ thẳng tay vô mặt Nghi.

Nghi cứng đờ người, riêng Thiên thì nhịn cười. Vì cậu biết đây cũng không phải lúc để cười.

...****************...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.