Chương trước
Chương sau
Nghi đang làm mấy con cá chép, vừa suy nghĩ về những lời Lan nói hai hôm qua.

Lan nói Hạnh là con của bà tư với ông hai Hưng. Chuyện này Lan chỉ biết họ là tình cũ của nhau và có với nhau một đứa con là Hạnh vì Lan sau khi chết đã nhìn thấy họ nói chuyện về Hạnh, sau đó lôi nhau ra sau vườn hú hí. Nhưng ngoài ra, Lan cũng chẳng hề rõ sự tình trong câu chuyện này ra làm sao.

Cô đang suy nghĩ bâng quơ, thì có một bàn tay đặt lên vai cô. Nghi giật mình, thò tay vô túi móc bùa.

"Thiên địa chứng, tà ma tiêu tan, pháp lệnh tuân hành. Xuất!" Nói rồi cô ném bùa vô người đằng sau.

Nhưng một hồi lâu chẳng có động tĩnh gì, Nghi mới mở to từ từ quay lại nhìn thì nhận ra đó là cậu cả Thiên.

"Mày làm gì dậy, Nghi? Giữa thanh thiên bạch nhật mày muốn yếm cậu à?" Cậu nhìn cô ánh mắt tỏ ra bức xúc, khó ưa.

"Trời ơi cậu ơi, cậu hết cái để mần rồi hay sao dậy? Mà đeo con từ sáng tới giờ... Còn làm con tưởng cậu là con tinh đầm sen không chớ. Bực bội hà, tốn má nó một lá bùa rồi." Cô tức tối quay đi ngồi xuống làm cá tiếp.

Thiên khẽ thở dài, đi ra ngồi chòm hổm trước mặt cô.

Cậu nói: "Nội tao nói, nội thích mày, muốn mày gả cho cậu, này chịu không? Sẵn đây này nói cậu có căn nên muốn mày dạy cậu tài phép." Cậu nói mà như ra lệnh.

Nghi điếng người nhìn cậu. "Trời, lấy cậu là nghiệp ba đời nhà con. Con mà gả cho cậu chắc con dới cậu mắng nhau tới tối khỏi mần con cái gì luôn quá." Cô nhìn cậu vẻ mặt trong hốt hoảng lắm.

Thiên cứ nhìn cô chầm chầm, rồi cậu chợt nhận ra nhan sắc của cô cũng gọi là ưa nhìn đó chớ. Mắt hạnh, mày ngang mỏng nhẹ, môi đào chúm chím hồng hào, mũi cao vừa phải với lại cô lại chăm chỉ siêng năng, cũng có lẽ vậy nên được lòng nhiều người, chỉ có điều là da cô hơi ngâm do đi nắng phơi sương 2 năm thôi. Mà nói đẹp thì đẹp đó nhưng sao cô mồm mép hay khịa quá hà.

Bởi vì thấy cô thật thà chân chất lại rất siêng năng, dung mạo xinh tươi nên lão phu nhân là má đẻ của ông bá hộ Điền để ý, cũng là nội của cậu, muốn cậu lấy cô.

Thiên nhìn cô chỉ tay thẳng mặt, mà nhăn nhó nói: "Đúng, đúng là... Bao nhiêu đứa con gái muốn gả cho tao mà tao hông chịu. Nay tao xuống nước ngỏ ý muốn cưới mày, thì mày lại như xem tao là thứ đáng sợ lắm hổng bằng. Năm nay mày cũng 20 rồi còn gì muốn quá khố lỡ thì hả?"



"Vậy cậu năm nay cũng 25 rồi còn gì? Sao hả con gái tụi tui ế là gì giữ gìn tiết hạnh chờ người thương mình đến rước. Còn cậu 25 rồi còn chưa cưới dợ, định lấy cô Lan hả? Cần không tui nối duyên âm cho hai người." Nghi nói như mỉa mai.

Cậu nói không lại cô tức giận đứng phất dậy, chỉ tay vào thẳng mặt, mà quát:

"Mày...? Sao mày cứ thích móc mẻ tao quài? Mày có biết lấy tao là phúc ba đời nhà mày hông hả?"

"Xời... Bộ con nói trúng tim đen của cậu rồi ha. Cậu đâu ai rước vì thương cô Lan, mà cô Lan có thương cậu đâu mà ngỏ...lời...muốn...gả. Đúng hơm? Hí hí." Nghi nhấn mạnh bốn chữ "ngỏ...lời...muốn...gả" để chọc cho Thiên nổi cơn điên với cô.

Xong rồi cậu không đôi co với cô nữa mà ngoe nguẩy bỏ đi nước một.

Phía sau Nghi thở phào một hơi, lắc đầu nói nhỏ: "Xời... Ông tướng này đi là khoẻ rồi. Mệt ghê hà."

...

Tối hôm đó cô qua bên phòng lão phu nhân để xoa bóp cho bà.

Đoạn, xong rồi bà nói: "Con lấy thằng cả đi Nghi à...!"

Nghi cười xoà bảo: "Haha, thôi bà ơi con với cậu lại gần nhau toàn móc mẻ nhau hông à."

"Thì có con nên giờ có người trị cái tính của nó đó. Cái tính thằng này y chang ông nội nó hồi còn sống hà." Bà nói tới đây trong đôi mắt bà có vẻ buồn lắm.

"Thôi mà bà đừng có buồn... Mà bà ơi cho con hỏi..."



"Con hỏi đi!" Bà nhìn cô đáp.

Nghi ngừng tay, đôi mắt nhìn chầm chầm vào đôi mắt của bà. "Sao năm đó bà hông cho bà Trầm đường đường chính chính làm vợ ông chủ dậy bà?" Cô nói như dò hỏi.

Bà thở dài trả lời: "Tại cái uy của ông chánh tổng Lê. Ổng nói lấy dợ bé, hay dợ gì thì dợ, chứ chổ bà lớn phải là của con gái ổng. Nên lúc đó dù bà có thương má thằng cả nhường nào thì cũng lực bất tồng tôm thôi con ơi..."

Cô cười ôm bụng cười sặc: "Haha, là lực bất tồng tâm á nội ơi..."

"Ờ ờ, dậy là bây chịu lấy thằng cả đúng hông?" Bà mừng rỡ nhìn cô cười híp cả mắt.

Cô chỉ cười thôi không nói thêm gì. Xong đến tối muộn cô mò về phòng mình thì cô không thể thấy gì nên liền dùng tay bắt ấn hô:

"Miêu nhãn, khai!"

Thoáng một cái, mắt cô sáng lên trong bóng tối, lỡ có ai mà đi qua nhìn thấy chắc sợ đến mất mật.

Thấy được đường rồi thì cô hiên ngang đi đến phòng mìmh. Bỗng nhiên cô khựng lại nhìn cái nhân ảnh quen thuộc. Là Lan cô đang đứng đó bế trên tay là đứa bé, hình như cô đang dỗ cho nó ngủ.

Nghi thì nghi hoặc nhìn Lan mãi, cô có cảm giác gì đó rất kỳ lạ. Lan nói cô đi đầu thai mà... Tại sao lại còn ở đây.

"Đừng nói là hai thằng chả lừa mình hả ta?" Nghi đang nói đến Ngưu Đầu và Mã Diện vì đêm hôm đó cô bài trận mời họ, họ có nói là sẽ dẫn Lan với con cổ đi đầu thai, vậy tại sao bây giờ cô còn ở đây?

"Hổng lẽ hai cha Ngưu Đầu,Mã Diệm không làm lại Lan hả ta? Không thể nào? Lý nào lại vậy cơ chứ..."

****************
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.