Chu Châu Thiền lần đầu tiên cảm thấy mình ngu xuẩn đến mức này. Còn chưa hỏi rõ ràng những gì mà Giang Nguyệt Dực đề cập đến đã hớt ha hớt hải nghe hắn giải thích qua quýt rồi thu dọn hành lí, theo sau hắn phi đến sân bay.
Hiện tại đây máy bay đang ở trên độ cao hơn mười nghìn mét, muốn về cũng không thể nữa rồi.
Mà kể cả khi đáp xuống được sân bay, Chu Châu Thiền cũng không thể mua vé máy bay quay trở về nước được bởi vì mới chỉ hai giây trước đây thôi, cô mới chết lặng mà phát hiện ra.
Cô quên mang ví tiền mất rồi…
Giang Nguyệt Dực ngồi ở bên cạnh Chu Châu Thiền trong khoang hạng nhất, trái ngược hoàn toàn với khối mây đen đang lơ lửng ở trên đỉnh đầu của cô, hắn lại vô cùng nhàn nhã mà dựa lưng lên chiếc ghế êm ái, hai tay để ở trước bụng, nhắm mắt lại yên tĩnh để chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Mấy ngày qua hắn làm việc hơi quá sức, nên nghỉ ngơi rồi.
“Ê, này. Tên chết tiệt, tại sao anh lại dám ngủ trong khi để tôi lại với cả đống bòng bong ở trong đầu thế hả?”
Chu Châu Thiền hét thầm ở trong đầu và tưởng tượng đến cái cảnh mình vùng bật dậy, cầm lấy cái gói kê lưng ở bên cạnh rồi vã mạnh vào mặt của hắn.
Tuy chỉ là tưởng tượng thôi nhưng nó cũng giúp cho cô một phần cảm thấy hả hê ở trong lòng.
“Sao lại nhìn chằm chằm vào tôi thế? Không có chỗ nào trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-than-men-cua-giang-tam-gia/3318529/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.