Chu Châu Thiền thay một bộ quần áo mới rồi bước xuống dưới tầng một, vừa đúng lúc bà vú nuôi mới từ dưới hồ bò lên, trên tay là một chiếc dây chuyền bằng vàng.
Ồ, chưa gì đã tìm thấy được rồi à. Kể cũng bình thôi thôi khi chỗ cô ném nó xuống dưới nước không xa nơi mà bà ta đang trôi nổi cho lắm.
Thấy cô, bà ta dù đang mệt bở hơi tai, đầu tóc rũ rượi sũng ướt cũng phải đứng bật dậy, điên tiết lao về phía cô.
“Con chó! Để tao trừng trị lại mày!”
Chu Châu Thiền bị bà ta vồ lấy nhưng cô đã nhanh chóng lùi chân ra đằng sau để né thoát, không những vậy, cô còn đưa tay lên rồi túm lấy cổ áo đồng phục hầu nữa của bà xách dựng lên.
Cảm giác được cả cơ thể của mình đang chới với trên không trung, sắc mặt của bà vú từ đỏ quạch dần ngả sang tím tái, miệng lắp bắp không nói không nổi thành một câu hoàn chỉnh.
“Áaaaa… Khó, khó thở… Thả tao ra… Mày đang… ặc… một đứa vô dụng như mày nghĩ là mày đang làm cái gì thế hả… Thả tao ra… nếu không, tao sẽ mách lại với Chu lão gia…!”
“À há, bà cứ thoải mái mách lại với lão già ấy đi, mách mười nghìn lần cũng được.”
Bà vú kia hiện đã bị câu nói của cô làm cho cứng đơ cả người, đôi mắt hẳn máu vì thiếu dưỡng khí nhìn cô trong sự ngờ nghệch.
“Mày nói… cái gì vậy?”
“Bà chưa biết nhỉ? Phải rồi, bởi vì bà mới từ quê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-than-men-cua-giang-tam-gia/3310687/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.