Chu Châu Thiền oải đến mức muốn méo luôn cả mặt, Liêu Xuyên đứng dựa lưng ở bên cạnh cây cột điện mà không thể không ngừng lại động tác nhai nhồm nhoàm miếng bánh Hamburger ở trong miệng của mình.
“Hai người có vẻ... tình cảm quá nhể?”
“Đừng nhắc đến nó nữa. Tôi sẽ chết ở đây mất.”
Chu Châu Thiền kiệt sức vươn vai, vặn người để cho cơ thể bớt đi cái cảm giác nhức mỏi nhưng thứ mà cô nhận lại được chỉ là những tiếng xương cốt va vào nhau lạch cạch và cảm giác mệt mỏi như muốn lịm đi ngay lập tức.
Vừa nãy lúc đang đi ở trên đường, Chu Châu Thiền để ý thấy có rất nhiều người nhìn vào cô bằng một ánh mắt rất kì cục mà cô có thể tạm thời định nghĩa nó là “sự lo lắng và thương hại” (?).
Thậm trí, có một người phụ nữ đã đi đến rồi vỗ vai của cô, nói rằng mình là người thuộc tổ chức bảo vệ phụ nữ và trẻ em.
Tuy cô đã nói cô chẳng có vấn đề gì ca và từ chối tấm danh thiếp mà cô gái đó đưa ra, nhưng dưới sự nhiệt tình và kiên trì một lòng thuyết phục cô nếu như bị bạo lực gia đình thì phải báo ngay với bọn họ, cô đành phải nhoẻn miệng cười một cách cứng nhắc mà nói: “Phải rồi, tôi nhất định sẽ báo...”.
Nguyên do bọn họ hành xử như vậy có thể hiểu được bởi vì trông cô hiện tại chẳng khác nào một miếng giẻ lau biết đi cả.
Khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt sưng húp, bờ môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-than-men-cua-giang-tam-gia/2728939/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.