Cái chết!
Có lẽ dù là một sự ra đi bất ngờ hay được báo trước vẫn khiến người nằm xuống và người ở lại cùng đau đớn như nhau.
Người nằm xuống thì lưu luyến, tiếc nuối cho những gì mình chưa hoàn thành được, phải chấp nhận số phận mà buông tay ra đi. Kẻ ở lại thì ôm thương nhớ mà quay quắt tìm kiếm bóng hình thân thuộc.
Có người lại nói người chết là hết, chẳng còn đau đớn hay biết gì nữa, chỉ có chăng người ở lại là đau buồn mãi trong lòng, hoặc có khi còn là ám ảnh mãi về sau.
Như em gái út của tôi, nó là đứa duy nhất chứng kiến bà nội lúc bà ra đi, khi đó nó chỉ học lớp bốn thì phải, chẳng một ai bên cạnh nó, ba mẹ không, tôi và đứa em kề cũng không. Tuy bọn tôi không hỏi nó khi thấy bà buông xuôi ngay trước mắt, thì vẫn hiểu được ít nhiều sự bất lực, hoảng loạn, cả sự quay cuồng khi chứng kiến cảnh ấy. Đau đớn đến mãi sau này.
…
Đêm đông năm ấy, có một người nam nhân đã đếm từng ngày được bên cạnh người vợ của mình, khổ nỗi chẳng phải là chờ đợi cái chết, mà là chờ đợi thời khắc cô gái cậu yêu trở lại thời hiện đại.
Gió bên ngoài rít gào từng đợt, vầng trăng khi nãy còn đang sáng tỏ, bây giờ lại bị mây che khuất chẳng còn trông thấy. Tiếng lá cây xào xạc, tiếng vài con côn trùng cố gắng kêu lên trong đêm đông, những bụi tre lại cót két oằn mình theo cơn gió.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-nha-ho-ly/3554584/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.