Cánh cửa phòng thờ mở ra, không gian bên trong im ắng, Loan Châu cảm tưởng bầu không khí đang cô đặc lại.
Kiến Văn đi đến bàn rút vài nén hương thắp lên, vừa làm cậu vừa nói.
“Nơi đây là nơi đặt bài vị các đời họ nhà tôi, tôi là cháu đời thứ năm của dòng họ!”
Lửa trên bó hương tắt đi, chỉ còn lại những đốm lửa nho nhỏ, Kiến Văn đưa sang cho Loan Châu một vài nén. Cậu cũng chẳng hiểu sao mình lại để người lạ vào đây, cậu có quyền từ chối vị khách này kia mà.
Đứng cạnh Kiến Văn, Loan Châu cắm nén hương xuống chiếc bát hương mà đôi mắt ửng đỏ. Ánh mắt cô dáo dác tìm chiếc bài vị có tên Thiên Phúc, bất giác Loan Châu đưa tay lên che miệng cố gắng không phát ra tiếng nấc.
Bởi cô vừa trông thấy một chiếc bài vị, khắc chữ Nôm, bên trên là bức ảnh một người đàn ông tuổi ngoài ngũ tuần. Bước chân cô nặng nề dường như muốn khụy xuống, cố gắng lê bước đến, đưa tay sờ lên gương mặt người trong ảnh, tiếng nghẹn ngào tuôn ra không thể kiềm chế thêm nữa.
Kiến Văn trông thấy cảnh ấy, cậu toan cản cô bởi hành động có phần không lịch sự, nhưng lại có gì đó khiến cậu dừng bước mà chờ đợi.
Từng hành động cử chỉ, nét cảm xúc trên gương mặt của Loan Châu ngay khi gặp mặt cho đến bây giờ càng khiến Kiến Văn tò mò.
Dường như đây không phải là hành động lỗ mãn, xem thường người đã khuất, mà trông như cô đang tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-nha-ho-ly/3553637/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.