Cặp tân lang tân nương tay trong tay đi ra, mọi người đều vui vẻ, bà Lý gật đầu ra chiều ưng bụng cô con dâu này lắm.
Những sính lễ đem sang được lấy ra dâng lên bàn thờ gia tiên, cặp đèn long phụng được ông Lý cùng ông Định thắp sáng, Thúy Hoa bên cạnh Thiên Đức, họ cùng nhau vái lạy trước gia tiên, trước là báo rằng cô sẽ lấy chồng, sau trình diện chàng rể trước ông bà.
Sau đó, Thúy Hoa và Thiên Đức cùng nhau rót trà rượu mời người lớn hai nhà, cậu Thiên Đức lúc này mới lấy một miếng cau chẻ đôi, gói thêm lá trầu, quệt chút vôi đưa sang Thúy Hoa, cô cũng vừa làm xong một gói trầu cau đưa sang cậu. Cả hai cùng cho vào miệng nhai, việc này mang ý nghĩa hai người cùng ăn một trái cau, cùng nhai một lá trầu, cuộc sống về sau sẽ quấn quýt lấy nhau như lá trầu quấn lấy thân cau, vôi đỏ thể hiện tình yêu luôn thắm. Đôi gò má vốn được đánh má hồng của Thúy Hoa bây giờ lại ửng đỏ do tác dụng của cau trầu.
Lúc này bà Đoài thay mặt chồng, đôi mắt ngấn lệ mà đứng lên thưa.
“Thưa hai bác, Thúy Hoa con gái em được nuôi dạy từ bé, tam tòng tứ đức cháu đều nằm lòng. Về sau cháu sang nhà hai bác có gì sai sót, xin hai bác giơ cao đánh khẽ mà dạy dỗ cháu…”
Ông Lý nhìn vợ rồi lại nhìn sang ông bà Định.
“Ông bà yên tâm, chúng tôi sẽ bảo ban cháu, yêu thương cháu như con gái của mình, bà nhỉ?”
Nghe chồng hỏi, bà Lý cũng gật đầu rồi cười trấn an bà Đoài.
Bà Đoài bấy giờ lấy ra một hộp gỗ trao cho Thúy Hoa, bên trong là của hồi môn bà dành cho cô, bởi chỉ có duy nhất một người con là Thúy Hoa nên mọi tình yêu thương ông bà đều trao hết. Cảnh mẹ con mừng tủi ôm nhau khiến ai cũng nao lòng, Thúy Hoa quỳ xuống cúi dập đầu trước cha mẹ, ông bà Định vội đỡ con dậy, Thiên Đức cũng đỡ cô lên, cậu đưa tay lau nhẹ nước mắt cho cô rồi quay sang ông Định bà Đoài.
“Cha mẹ yên tâm, con xin hứa sẽ chăm sóc mợ suốt đời này!”
Loan Châu bên ngoài ngồi nhìn vào, cô chợt thấy cảnh gả con gái đi sao mà buồn quá, lại nghĩ về bà Ngọc Dung, có lẽ khi gả Ngọc Liên đi bà cũng khóc hết nước mắt.
Buổi lễ Nạp Cát diễn ra suôn sẻ, hai nhà lại cùng trò chuyện, dùng bữa đã chuẩn bị sẵn, bà Đoài sai con sen ra trước phát kẹo cho lũ trẻ trong làng, tiếng bọn trẻ cười giòn, cảm ơn không ngớt.
…
Trở về phủ, Loan Châu luôn suy nghĩ về lúc Thiên Phúc và Ngọc Liên làm lễ, họ cũng làm như Thiên Đức và Thúy Hoa sao? Cậu có hứa sẽ chăm sóc Ngọc Liên không? Lúc này Thiên Phúc mới nói.
“Mợ lại suy nghĩ gì đấy?”
“Không, tôi chỉ đang nghĩ cậu có hứa như cậu Thiên Đức không?”
Thiên Phúc nghe cô hỏi thì bước chân chùn lại, cậu nhớ khi ấy cậu không để tâm đến Ngọc Liên, nhưng cậu vẫn nói trấn an bà Ngọc Dung rằng cậu sẽ chăm sóc cho cô ấy.
Vậy mà những gì cậu làm lại khiến Ngọc Liên đau buồn đến mức nào. Cậu chợt thốt lên.
“Tôi xin lỗi…”
Loan Châu ngạc nhiên, cô nghiêng đầu nhìn cậu.
“Cậu xin lỗi ai? Xin cô Ngọc Liên hay cha mẹ của cô ấy? Cậu xin lỗi vì đã hứa mà không làm được hay xin lỗi vì cô ấy mất mà cậu vẫn không nhận ra?”
Dứt lời thì nước mắt cô cũng tuôn rơi, không phải cô khóc vì cô ghen tị, cô khóc bởi cô biết Ngọc Liên đã buồn đau đến mức nào. Có lẽ việc cô xuyên về đây, nhập vào xác Ngọc Liên không đơn giản là một sự cố.
Ông trời có khi đang tức thay cô gái tội nghiệp, muốn cô một lần nữa được trở lại để tiếp tục mối duyên còn chưa tận. Nhưng số cô ấy lại tận nên phải để một linh hồn khác thế thay.
Ngọc Liên sống lại với linh hồn Loan Châu, cốt chỉ để khiến Thiên Phúc nếm mùi đau khổ, càng đau khổ hơn khi phải đếm từng ngày còn được bên cạnh người mình thương, biết trước việc sẽ đến nhưng phải bất lực không thể thay đổi
Cậu hối hận rồi, cậu nhận ra sự trách móc của cô đối với sự vô tâm của cậu. Bây giờ cậu xin lỗi được gì đây? Ngọc Liên mãi mãi không còn, rồi đây Loan Châu cũng sẽ rời đi, trả lại một thân xác lạnh lẽo cho cậu…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]