Đêm ấy ngủ lại phòng bà Ngọc Dung, Loan Châu ôm lấy bà, cô vùi đầu vào vòng tay của bà. Bà Ngọc Dung vuốt mái tóc cô, đôi mắt bà rơm rớm mà chẳng hiểu vì sao.
“Con gái lấy chồng rồi còn nhõng nhẽo vậy?”
“Kệ, con chẳng quan tâm!”
Bà lau đi hai giọt nước mắt sắp lăn xuống, môi cười nhẹ nói với cô.
“Thôi ngủ đi, hay mẹ ru con nhé!”
Loan Châu ngước đầu lên nhìn bà, trong ánh sáng yếu ớt cô không nhận ra đôi mắt đã đỏ từ khi nào của bà, cô dạ một tiếng rồi nhắm mắt chờ đợi.
"À ơi…Ru em cho thét cho muồi
Để mẹ đi chợ mua vôi ăn trầu
Mua vôi Chợ Quán Chợ Cầu
Mua cau Nam Phổ, mua trầu Chợ Dinh
Chợ Dinh bán áo con trai
Triều Sơn bán nón, Mậu Tài bán kim…"
Lời ru của bà cứ mơn man như ngọn gió dịu, Loan Châu chẳng phải chưa từng được nghe ru, ngày còn nhỏ bà cô vẫn hay ru cô như vậy. Lời ru cứ vậy mà truyền qua bao thế hệ, bao năm tháng, Loan Châu im lặng lắng nghe rồi chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.
…
Sáng hôm sau, Loan Châu cùng bà Ngọc Dung ra chợ, bà dẫn cô đi mua chút đồ để trưa lại lên đường về phủ Lý. Hai mẹ con đang vừa trò chuyện vừa mua hàng, chợt Loan Châu thấy trước mắt mình vừa hoa lên.
Cái cảm giác này chỉ vừa xuất hiện sau khi cô bị đập đầu, thỉnh thoảng Loan Châu lại thấy mọi thứ xoay vòng trước mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-nha-ho-ly/3532072/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.