Sau một đêm dài, Loan Châu uể oải nằm cuộn người trong vòng tay của Thiên Phúc, cậu quay sang nhìn cô nhoẻn miệng cười. Đưa tay vuốt ve gương mặt đang ngái ngủ, Thiên Phúc nhìn chằm chằm rồi mở lời khi thấy cô mở mắt nhìn mình.
“Mợ dậy à? Ngủ thêm đi!”
Loan Châu đỏ mặt, cô kéo chăn lên che đi nửa gương mặt đang nóng ran. Hôm qua hai người đã nói ra hết nỗi lòng nhau, rồi cả đêm cứ quấn lấy nhau đến khi mệt lả đi.
Thiên Phúc bảo cô ngủ thêm rồi ngồi dậy chỉnh lại áo quần, cô nhìn tấm lưng còn in rõ những dấu móng tay đêm qua, còn có cả một vết sẹo to cỡ một ngón tay, dài tầm gang tay. Đó là vết sẹo để lại sau một trận chiến ác liệt đánh đuổi bọn thảo khấu hung hãn.
Cánh cửa phòng khép lại, Loan Châu lại vùi mình vào chăn.
Chuyện đêm qua khiến ai nấy trong phủ đều kinh ngạc, họ không ngờ cậu mợ lại tình cảm mặn nồng đến mức ấy. Vậy mà trước giờ cậu cứ đóng mặt lạnh không quan tâm đến mợ.
Ngày hôm sau. Loan Châu cùng bà Lý đi ra chợ, Thiên Phúc đi sang phòng Bích Nguyệt gọi cô, hôm nay cô phải về rồi.
Bích Nguyệt nghe tiếng Thiên Phúc thì chạy ra mở cửa, đôi mắt cô đỏ hoe nhìn cậu, chứng tỏ cả đêm qua cô đã khóc rất nhiều. Thiên Phúc nhìn vào bên trong phòng một lượt rồi nói.
“Cô chuẩn bị xong chưa, lát nữa xe ngựa sẽ đưa cô về nhà!”
Bích Nguyệt rấm rứt, lời cậu nói cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-nha-ho-ly/3507986/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.