Thiên Phúc nghe đến đây chợt cau mày lại hỏi ngược cô.
“Ý mợ là Nữ Vương?”
Loan Châu tròn mắt ngạc nhiên.
“Nữ Vương? Thì ra bà ấy còn được gọi là Nữ Vương?”
Thiên Phúc lại thêm ngạc nhiên, tuy là con nhà quan cũng có chút ít chữ nghĩa, nhưng câu chuyện Nữ Vương đánh giặc là từ thuở nào chỉ còn trong sử sách. Ngọc Liên lại biết rõ như vậy. Cậu nói tiếp.
“Là cha mợ kể à?”
Loan Châu vỗ ngực tự hào nói.
“Cấp hai tôi đã học rồi.”
Chợt nhận ra ý tứ câu văn vừa nói có gì lại không đúng. Cô lập tức lảng sang chuyện khác.
“Thôi bỏ đi, là cha tôi dạy đấy. Nhưng cậu dạy tôi cưỡi ngựa nhé!”
Suy nghĩ giây lát rồi Thiên Phúc khẽ lắc đầu, chuyện cưỡi ngựa là của nam nhân, nữ nhi thì nên học về những thứ thủ công. Loan Châu thất vọng xụ mặt xuống nhìn Thiên Phúc.
Cậu vẫn quan sát cô không rời mắt, cặp mắt đã khiến bao kẻ e ngại chẳng lẽ lại không nhìn ra. Bất ngờ trong đầu Thiên Phúc nảy ra một suy nghĩ.
Ngọc Liên là quỷ nhập tràng? Cậu vẫn hay nghe trong dân gian đồn rằng một ai đó bệnh nặng vừa mất, bị con mèo đen nhảy qua thì bị nhập tràng.
Rồi suy nghĩ ấy nhanh chóng bị cậu dập đi. Vì chẳng có con quỷ nào dám đánh võ giữa buổi trưa nắng cả. Với lại cậu nghĩ Ngọc Liên tuy bệnh nhưng vẫn đã chết đâu.
Loan Châu thấy Thiên Phúc cứ đăm chiêu nhìn mình chẳng nói gì, cô giơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-nha-ho-ly/3492033/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.