Chương trước
Chương sau
Một sáng mùa thu khí trời se lạnh, Doãn Lục Lang ngồi trên chiếc xe lăn để mặc cho thuộc hạ của mình đẩy dạo quanh lâm viên. Thủ Đô vào mùa thu đẹp đến nao lòng người, Doãn Lục Lang trầm tư, trong khi chiếc xe lăn vẫn lăn nhè nhẹ qua từng khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp.

Thuộc hạ dừng xe lại dưới gốc cây cổ thụ, Doãn Lục Lang đứng lên ngắm về phía Vạn Lý Trường Thành, anh chợt thở dài khi thấy toàn bộ rừng cây đã ngã sắc vàng chuẩn bị thay lớp áo mới, ánh nắng vàng dịu nhẹ khiến cho lòng người thêm ấm áp. Những lúc yên tĩnh như thế này anh sẽ nghĩ về Liễu Hiên "Tiểu Hiên Hiên, cuộc sống của em thế nào rồi?"

Lòng Doãn Lục Lang chợt nghe chua xót não nề, vì người con gái mà anh hết mực yêu thương đã quyết định chọn sống bên cạnh người đàn ông khác...mà người đàn ông đó lại là kẻ thù của anh, càng nghĩ lòng anh càng rối như tơ vò. Anh biết, nếu như anh xuống tay với Doãn Duyệt thì Liễu Hiên sẽ không bao giờ khoanh tay đứng nhìn, điều mà anh sợ là mình sẽ vô tình làm tổn thương đến Liễu Hiên.

'Lục Lang!'

Nghe có tiếng gọi, Doãn Lục Lang quay đầu lại nhìn người phía sau lưng, thấy Dạ Phong đang đi đến...

"Xảy ra chuyện gì rồi?"

Dạ Phong gật đầu "đúng vậy, đã xảy ra chuyện rồi!"

Doãn Lục Lang lạnh lùng nhìn Dạ Phong nhưng không lên tiếng, chỉ im lặng chờ câu trả lời!

'Các cổ đông đều muốn rút vốn đầu tư'.



Doãn Lục Lang cười lạnh "chắc là lại bị Doãn Chí Thành xúi giục".

Dạ Phong cũng nghĩ thế nên gật đầu đồng ý kiến.

'À! Phải rồi Lục Lang, chuyện này vẫn quan trọng không kém'

"Hửm?"

'Lục Lang, cậu có biết là cậu vẫn còn một người anh trai khác mẹ không?"

"Anh trai khác mẹ?"

'Phải! Ngoài tên khốn Doãn Duyệt ra, cậu vẫn còn người anh trai khác...có tên là Doãn Đình Vân, mọi người thường gọi hắn là Tứ gia, theo tư liệu tra ra được thì hắn là một thủ lĩnh của Hắc đạo'.

Doãn Lục Lang xoa xoa trán, anh biết ba anh vốn rất phong lưu, nhưng không ngờ chơi bời đến mức con rơi con rớt có mặt trên khắp mọi miền.

"Sao cậu lại biết?"

'Sao trăng gì nữa! Hắn đã trở về, nghe đâu chuẩn bị tiến vào Doãn gia để nhận tổ quy tông'.

"Đang ở đâu?"

'Hắn đang ở biệt phủ của hắn!'

"Có cả biệt phủ cơ à?"

Dạ Phong gật đầu!



Doãn Lục Lang lạnh lùng lên tiếng "là con cháu của họ Doãn, trở về nhận tổ quy tông cũng là điều nên làm, có gì mà không hợp lý".

Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng Doãn Lục Lang lại thấy rất phiền, chỉ một người anh khác mẹ như Doãn Duyệt thôi mà đã khiến cho anh phải sém mất mạng mấy lần. Nay lại nhảy đâu ra thêm một người anh khác mẹ, muộn thế này rồi mới xuất hiện...có lẽ là muốn ăn hời.

...----------------...

Tại Doãn gia!

Mọi người đang ngồi nghiêm trang bên bàn trà.

Cộp...

Cộp...

Nghe văng vẳng từng tiếng gậy gộc gõ xuống mặt sàn...

Một cụ già râu tóc bạc phơ, được hai người hầu dìu vào sảnh lớn Doãn gia. Ông là chú của Doãn Lục Lang...dáng người cao gầy, ngoài tuổi tám mươi, trước giờ không muốn tham gia vào bất kỳ một tranh chấp nào của Doãn gia cũng như Doãn Thị. Sở dĩ hôm nay ông xuất hiện là vì được mời đến, tuy nhiên thì ông lại được ngồi vào ghế chủ trì.

Doãn Lục Lang chỉ ngồi nhìn như đang xem hí kịch, lòng thầm cảm thán tên Doãn Đình Vân này, luôn cả một người thích quy ẩn như chú của anh cũng phải ra mặt.

Mọi người có mặt đều không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy ông cụ đến.

Doãn Chí Thành ôn tồn lên tiếng hỏi "kìa...ông chú, sức khỏe không tốt sao lại còn đến làm gì?"

Ông cụ lạnh mặt "Doãn Chí Đông ta hôm nay đến nhận cháu, cậu cũng có ý kiến à?"

Doãn Chí Thành im bặt, không dám nói gì thêm.

Doãn Đình Vân rời ghế đứng lên, nhanh chân bước về phía ông cụ "thưa chú, cháu đã khiến cho chú phải vất vả rồi!"

Doãn Lục Lang cảm thấy trong chuyện này không hề đơn giản, vì chú của anh trước giờ chưa từng thân thiện với bất kỳ một ai. Xem ra thì mối quan hệ giữa chú và Doãn Đình Vân không đơn giản.

Ông cụ liếc mắt nhìn qua Doãn Lục Lang rồi mới ngồi vào ghế, ông cười như không cười "hôm nay Lục Lang có lòng rồi!"

Mọi người lại nhìn Doãn Lục Lang, những ánh mắt ấy rất tò mò, ngay từ đầu họ không hiểu tại sao hôm nay Doãn Lục Lang lại không ngồi vào ghế giữa chủ trì, giờ thì mọi người đều hiểu.

Doãn Lục Lang vẫn điềm tĩnh, đưa tay nâng tách trà lên uống một cách nhàn nhã rồi đặt tách trà xuống, miệng buông ra từng chữ nhẹ nhàng "chú quá lời rồi!"

Ông cụ nhìn qua một lượt những người có mặt trong buổi lễ nhận tổ quy tông hôm nay, rồi mới bắt đầu vào vấn đề chính.

Từ đầu đến cuối Doãn Lục Lang vẫn giữ im lặng, chuyện này vốn không liên quan gì đến anh, anh chỉ đến theo lời mời. Anh chỉ cố gắng co mình để giảm bớt đi sự tồn tại của mình trong mắt mọi người.

Sau buổi lễ, Doãn Lục Lang được thuộc hạ đẩy xe lăn rời đi trong lặng lẽ.

Doãn Đình Vân cười lạnh "hoá ra thì Doãn Lục Lang cũng chỉ là một kẻ tàn phế!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.