35
“Nghĩa nữ gì chứ? Sao nàng lại đồng ý làm nghĩa nữ? Hôm đó chẳng phải đã nói rồi sao, chờ ta thi đỗ xong, ta sẽ cưới nàng mà?!”
Đến nơi không có người, Ôn Lan sốt ruột, kích động chất vấn ta.
Ta sững sờ.
Không ngờ hắn vẫn nhớ chuyện ngày hôm đó.
“Thiếu gia, người nên hiểu rằng, giờ đây người đã là Trạng Nguyên lang, ta chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, không xứng với người, huống chi người còn có hôn thê rồi.”
Ta nhớ đến ánh mắt của Dư Mẫn Nhu khi rời đi.
“Ta với Dư Mẫn Nhu đã từ hôn lâu rồi.” Ôn Lan trầm giọng nói.
“Nhưng… dù đã từ hôn, phu nhân cũng sẽ chọn cho thiếu gia một người môn đăng hộ đối khác.” Ta nói thật lòng.
Ánh mắt đó làm ta nhận ra, dù thế nào đi nữa, ta cũng không thể là người phù hợp.
Tuy nhiên, lời nói này của ta không hiểu sao lại khiến hắn nổi giận, hắn khẽ cau mày, vội vàng hỏi: “Nàng thật sự không muốn gả cho ta đến vậy sao?!”
Ta cũng không ngờ rằng câu nói này lại làm một người khác hoảng hốt.
Phu nhân không biết từ góc nào chạy đến, vừa chạy vừa gọi: “Tú Châu! Ta không có ý định tìm người khác cho nó! Con dâu của ta, ta chỉ công nhận mình con thôi!”
Bà ấy theo sau là một đoàn người.
Có lão gia, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-dau-phu/3624378/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.