28
Ta mang thuốc đến cho Ôn Lan, dùng thìa đút từng chút cho hắn.
Nhưng vì hắn vẫn chưa tỉnh, làm cách nào cũng không thể đút vào được.
Ta đành phải để thuốc sang một bên, dự định chờ hắn tỉnh lại rồi mới cho hắn uống.
Nào ngờ vừa đặt chén xuống, quay đầu lại, liền thấy đôi mắt Ôn Lan đã mở ra, còn mang theo chút ngơ ngẩn.
“Tú Châu, sao nàng không dùng miệng đút thuốc cho ta?”
Hắn hỏi ta, giọng nói còn lẫn chút uất ức.
Ta: …
Được rồi, giờ ta mới biết hóa ra hắn đã tỉnh rồi, vừa nãy chỉ giả vờ thôi.
Ta đưa tay sờ lên trán hắn.
Quả nhiên vẫn còn rất nóng.
Cũng phải thôi, Ôn Lan tỉnh táo làm sao có thể nói ra những lời ngây thơ như vậy, làm những hành động trẻ con như thế.
Ta dỗ dành hắn: “Thiếu gia, trước tiên hãy uống thuốc đi.”
Ôn Lan không đáp lời ta, biểu cảm trên gương mặt hắn càng thêm uất ức.
“Tú Châu, sao nàng vẫn chưa gọi tên ta?”
“Tú Châu, n.g.ự.c ta đau quá, nàng xoa giúp ta đi.”
“Tú Châu, nàng hôn ta một cái, ta sẽ uống thuốc.”
Để dỗ hắn uống thuốc xong, hắn nói gì ta cũng thuận theo.
Trên mặt hắn bỗng nhiên hiện lên nụ cười ngượng ngùng.
“Tú Châu, chờ ta thi đỗ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-dau-phu/3624375/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.