Nhưng khi thấy sắc mặt của ta, bà lập tức nhận ra có chuyện không ổn.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Ta cố gắng che giấu.
"Không có gì, ta sẽ mang ra ngay."
Phu nhân giật lấy hũ bạc, nhìn vào số bạc đã vơi đi, giọng bà trở nên run rẩy.
"Thiếu bao nhiêu?"
Miệng ta đắng ngắt.
"Năm lượng…"
Năm lượng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Đúng bằng số tiền để mua con vịt quay mà Bảo Trân thèm thuồng.
Mới hôm trước vừa nói muốn ăn vịt quay, hôm nay bạc liền mất.
Người lấy số bạc này mà không lấy hết, chỉ có thể là người trong nhà, và ý nghĩ đầu tiên của ta là Bảo Trân.
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng của Bảo Trân.
"Ơ, sao trong nhà đông người vậy?"
Ta và phu nhân vội vã chạy ra, liền thấy Bảo Trân trong trang phục nam nhi, nhảy nhót bước vào, tay xách một túi vải dầu.
Mùi thơm ngào ngạt từ túi vải tỏa ra, chính là mùi vịt quay.
Ta sững sờ tại chỗ.
21
Phu nhân lao tới, bất ngờ tát mạnh vào mặt Bảo Trân.
Đây là lần đầu tiên ta thấy phu nhân đánh Bảo Trân.
Bảo Trân bị đánh đến ngơ ngác.
"Mẫu thân, người làm gì vậy?!"
Phu nhân như bừng tỉnh, nhìn Bảo Trân, rồi nhìn con vịt quay trong tay nàng, bà giật lấy nó ném xuống đất, sau đó ôm lấy Bảo Trân khóc nức nở.
"Con có biết không, vì con muốn ăn con vịt này, mà suýt nữa con đã hại c.h.ế.t phụ thân của mình rồi!"
Ôn Lan cũng bước đến, nhìn thấy cảnh tượng này, hẳn là đã hiểu ra điều gì.
Đại phu và mọi người vẫn đang chờ bên ngoài, ta khẽ nói với hắn: "Ta đi xoay tiền."
Ôn Lan đi theo sau ta.
"Ta sẽ đi cùng nàng."
Chúng ta đem số bạc hiện có giao cho đại phu, nhờ ông kê đơn thuốc cho lão gia trước, số còn thiếu sẽ trả nợ sau, hứa rằng sẽ bổ sung trong ngày.
Đại phu là người nhân từ, tốt bụng, chẳng hề suy nghĩ mà liền đồng ý.
Ta cùng Ôn Lan thu xếp đồ đạc trong nhà, bán rẻ mấy chiếc khăn tay do phu nhân thêu, rồi đem vài cuốn sách và những vật dụng tạm thời chưa cần dùng đến của Ôn Lan đi cầm cố, gom góp lại được thêm mười lượng.
Còn thiếu đúng năm lượng để đủ sáu mươi lượng.
Lúc này thật sự không còn cách nào nữa.
Rời khỏi tiệm cầm đồ, ta và Ôn Lan nhìn nhau.
Ngồi xuống một cách ngẫu nhiên bên vệ đường, ta xoa bóp đôi chân đã mỏi nhừ.
Ôn Lan cũng ngồi xuống bên cạnh ta, ngập ngừng mở lời: "Bảo Trân muội ấy…"
"Thiếu gia, hình như ta chưa từng kể với người về quá khứ của ta, phải không?"
Tuy nhiên, trước khi hắn kịp nói hết câu, ta đã cắt ngang.
Hắn ngạc nhiên một chút.
Ta lại không nhìn hắn, mà nhắm mắt, để tâm trí quay về những ký ức xa xưa.
22
Mẫu thân ta mất sớm, ta được phụ thân một mình nuôi dưỡng.
Ông có một quầy bán đậu phụ, mỗi ngày dậy sớm thức khuya, đi khắp phố phường bán đậu phụ.
Từ khi bắt đầu nhớ được, ta đã giúp ông.
Rửa đậu, ngâm đậu, xay đậu…
Ngày qua ngày bình lặng trôi qua, tuy đơn sơ nhưng đong đầy ấm áp.
Ta từng nghĩ rằng cuộc sống sẽ mãi như vậy.
Ta lớn lên, đón về một người chồng, tiếp quản quầy đậu phụ của phụ thân, sau đó sinh một đứa con trai hoặc con gái, rồi tiếp tục dạy nó rửa đậu, ngâm đậu, xay đậu.
Nhưng rồi một ngày, phụ thân ta lâm bệnh.
Một căn bệnh rất nặng.
Trong thời gian chữa trị, gia sản trong nhà lần lượt cạn kiệt.
Ta đã bán tất cả mọi thứ, kể cả quầy đậu phụ mà chúng ta sống nhờ vào đó.
Nhưng cuối cùng, phụ thân ta vẫn ra đi.
Đáng buồn thay, lúc đó ta thậm chí không có tiền để lo liệu cho ông một cỗ quan tài.
Vì vậy, ta đã cài một cọng cỏ lên đầu mình.
Quỳ gối giữa đường, bán thân chôn cha.
Xung quanh ta có rất nhiều người đứng xem.
Có bà chủ lầu Tân Hương ăn mặc lòe loẹt, có vị phú thương béo tốt muốn nạp thêm phòng thiếp thứ mười tám, cũng có bà lão tính toán chi li muốn tìm một nàng dâu nuôi từ nhỏ cho cháu trai mình.
Họ mở miệng ta ra xem răng, kéo áo ta ra kiểm tra cơ thể, như đang mua một con vật.
Ta mặc kệ để họ tùy ý xem xét.
Khi ta đang tuyệt vọng, bỗng nghe thấy một giọng nói hiếu kỳ từ vòng ngoài của đám đông.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]