15
"Hừ, ta không tin cả nhà ngươi, Ôn Lan, đều chẳng ham tiền như ngươi."
Lục Hữu Tài vo tròn tờ ngân phiếu một trăm lượng, ném xuống dưới chân ta.
"Quỳ xuống dập đầu ba cái, gọi ta một tiếng 'Lục thiếu gia', số tiền này sẽ là của ngươi."
Ý đồ sỉ nhục đã quá rõ ràng.
"Không được."
Giọng Ôn Lan lạnh lùng thay ta đáp trả.
Trong khoảnh khắc đó, ta bỗng nhớ đến sáng nay khi ta chuẩn bị mở quầy, phu nhân đã ngập ngừng hỏi ta: "Tú Châu, hôm nay khi về ngươi có thể mua cho ta ít kim chỉ không? Tay nghề thêu thùa của ta cũng không tệ, có thể làm vài món thêu bán kiếm tiền."
Ta đã đồng ý.
Nhưng giờ quầy đậu phụ đã bị đập phá, lấy đâu ra tiền mà mua kim chỉ?
Vì vậy ta hất tay Ôn Lan ra.
Dù thấy trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, ta vẫn không do dự quỳ xuống "cộc, cộc, cộc" dập đầu ba cái vang dội.
Ta khiêm nhường cất tiếng: "Lục thiếu gia, ta có thể cầm ngân phiếu đi được chưa?"
Tiếng cười ngạo mạn của Lục Hữu Tài vang lên, gã lại châm chọc Ôn Lan thêm một hồi, rồi hài lòng rời đi.
Ôn Lan không nói gì.
Hắn lặng lẽ giúp ta thu dọn quầy đậu phụ.
Dọn dẹp xong, hắn lại trở về đọc sách như mọi khi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-dau-phu/3624370/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.