Suốt ba tiếng liền mới đào được tới chỗ xe bus, người nhà của những người gặp nạn cũng đã dần kéo tới động hơn. 
Tiếng khóc nức nở từ một người, rồi hai người truyền ra, cuối cùng là cả một nhóm cùng khóc lóc. Trương Thanh cắn chặt môi dưới. Ông Nhiễm còn chưa chết, bà khóc gì chứ? Không được khóc! Đường Duy thấy2chị gái như thế thì trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì, một bên còn phải trông chừng cháu gái nữa, anh ta không thể suy sụp được. 
Vào đêm, gió núi rét căm căm, phảng phất ngấm vào tận xương cốt. Sau đó, người đầu tiên được khiêng ra, sau khi bác sĩ kiểm tra, xác định đã có triệu chứng mất đi sinh mệnh,5tuyên bố tử vong. 
Nước mắt mà Trương Thanh cố nén từ lâu rốt cuộc trào ra như thác lũ. Bởi vì, bà nhận ra người đó, họ Lưu, là thư ký của Nhiễm Chính Bân, mỗi ngày xuân năm mới đều đưa cả nhà tới Nhiễm gia chúc Tết. 
ông Nhiễm... 
“A Duy, anh rể em muốn bỏ chị lại sao?” Hai mắt rưng rưng của người6phụ nữ tràn ngập vẻ mờ mịt, “Sao ông ấy có thể bỏ lại chị được chứ?” 
Không có điên cuồng, nhưng rõ ràng là vô cùng bị thống. “Chị...” Người đàn ông không khỏi nghẹn ngào. Ngay sau đó, người thứ hai cũng được đưa ra, mặt và môi đã đông lạnh và trở nên tím bầm, sau khi bác sĩ kiểm tra liền lắc5đầu bất lực. 
0 giờ sáng, đã cách thời điểm xảy ra sự cố tận bảy tiếng đồng hồ. 
Nhiễm Dao đứng trong gió lạnh nhưng lại chẳng hề cảm thấy lạnh nữa, bởi vì cả người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867666/chuong-1285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.