Cơm nước xong, Nhiễm Dao giúp thu dọn bát đũa.
Tống Tử Văn giơ tay ngăn cản: “Em ra phòng khách ngồi chơi đi, để anh.” Đầu trái tim Nhiễm Dao run lên, đẩy tay anh ra, gần như chạy trối chết.
Quá mờ ám.
Có lẽ, từ lúc bắt đầu, cô không nên nhận lời tới nhà Tống Tử Văn ăn cơm thế này.
“Dao Dao.”2Giọng người đàn ông truyền ra từ trong bếp. Dịu dàng, dễ nghe. “Sao thế ạ?” Cô đi vào, hỏi. Ánh mắt Tống Tử Văn lộ ra vẻ bất đắc dĩ, giơ đôi tay dính đầy bọt xà phòng lên, “Phiền em giúp anh xắn tay áo lên với.”
“... Vâng.”
Cổ tay áo sơ mi, một vòng, hai vòng, ba vòng... cho đến tận5khuỷu tay. “Được rồi.” Tống Tử Văn lại duỗi cánh tay bên kia ra, Nhiễm Dao cúi đầu, tiếp tục xắn. Từ góc độ của anh vừa vặn có thể nhìn thấy hàng mi run rẩy nhẹ nhàng của cô gái, y hệt như hai cánh quạt nhỏ nhẹ nhàng khép mở, dường như đang cho vào lòng anh làm anh thấy tê6ngứa và khó chịu.
“Được rồi.”
Cô lùi về phía sau nửa bước, kéo giãn khoảng cách với anh. Ánh mắt người đàn ông chợt trở nên buồn bã, “Cảm ơn.” “Vâng, không có việc gì nữa thì em ra ngoài đây.” Xoay người rời đi. Tống Tử Văn nhìn theo bóng dáng cô, ánh mắt lúc sáng lúc tối, thôi bỏ đi... Anh tự5nhủ với mình rằng không được vội vàng, không nên dọa cô sợ, hết thảy cứ từ từ. Hai người ngồi trên sofa xem tivi, lúc hết phim thì vừa vặn tới 9 giờ.
“Cảm ơn anh về bữa tối, rất phong phú. Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867658/chuong-1277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.