Ngày 1 tháng Năm, ngày Quốc tế Lao động.
Chương trình “Hành trình của mẹ và bảo bối” chính thức được chiếu trên kênh truyền hình thủ đô vào đúng giờ vàng 8 giờ.
Quảng cáo kết thúc, ca khúc chủ đề vang lên. Đầu tiên là phát ra một đoạn phỏng vấn vào đầu kéo dài hai mươi phút. Tổ1quay phim tiến hành phỏng vấn đơn độc năm bà mẹ, câu hỏi là: Cô đánh giá về con mình như thế nào? Lý Sương: “Kitty bị tôi và ba nó nuông chiều nên hơi kiêu căng, nhưng lại cực kỳ biết yêu thương, đặc biệt là thích các động vật nhỏ.”
Tưởng Phán Phán: “Con trai tôi ấy à...8ừm... Thích người ta khen nó đẹp trai, đặc biệt tự luyến, còn là một cái vại dấm lớn. Nguyện vọng lớn nhất của thằng bé là cứu vớt thế giới, ha ha ha...” Một chuỗi tiếng cười ma quái.
Lâm Thơ Thơ: “Mộc Đầu giống tôi, ăn nói vụng về, không biết thể hiện. Ông bà nội, ông bà2ngoại của thằng bé đều là vận động viên. Tôi và ba nó cũng đang là vận động viên, chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh gia đình nên ý thức cạnh tranh và háo thắng đều mạnh mẽ hơn những đứa trẻ cùng trang lứa rất nhiều.” Gia Hoa: “Coco từ nhỏ tới lớn đều vô cùng ngoan ngoãn,4rất ít khi khóc lóc ầm ĩ, chờ con bé lớn hơn một chút, tôi sẽ dạy con bé học hát.”
Cuối cùng là Hàn Sóc, tổ biên tập coi như phải rất hao tổn tâm huyết. “Con trai tôi thông minh, hiểu chuyện, đẹp trai, ừm, thế thôi.” Tổ quay phim hỏi tiếp: “Khuyết điểm thì sao? Có không?”
“Có.” Hàn Sóc đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867604/chuong-1223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.