Tuy Hàn Sóc đã cố gắng bình tĩnh nhưng vào thời khắc khi MC hô lên tên của cô, trái tim vẫn không
nhịn được mà đập nhanh thêm nửa nhịp. Màn ảnh chiếu đến vị trí mà cô đang ngồi.1Hàn Sóc hít sâu rồi đứng lên. David giang tay ra: “Chúc mừng, bảo bối.” Hàn Sóc đáp lại cái ôm của ông ta, hai tay hơi run rẩy, “Cảm ơn...” “Có cần tôi đi cùng cô lên sân khấu8nhận thưởng không?” Éc...
“Đừng lo, chỉ đùa tí thôi mà.” David lùi về sau nửa bước, chỉ lên đài, “Đi đi, kia mới là nơi mà em nên đứng.” Hàn Sóc nhấc làn váy, mỗi bước đi đều vô cùng2thận trọng, cứ như thể chậm rãi tới gần sân khấu. Có những người có lẽ phấn đấu cả đời cũng không có cơ hội được lên đó, nhưng đêm nay cô lại được lên tới tận hai lần.
May mắn4ư? Có.
Không chỉ như thế, còn có những gian khổ mà một mình cô đã phải nuốt xuống thời gian qua.
Hết thảy đều đã qua, giờ phút này hóa thành nụ cười động lòng người ở trên môi, xuyên thấu qua màn ảnh, hiện ra trước mặt toàn thể quần chúng. MC cho cô một cái ôm chúc mừng, “Thân ái, cô tuyệt lắm, chúc mừng!”
“Cảm ơn.”
“Đây là vinh quang thuộc về cô.” Trao cho cô chiếc cúp Siver Bear, MC lại mỉm cười, “Lúc này, cô có gì muốn nói với mọi người không?”
Hàn Sóc không vội vã lên tiếng mà lùi về sau nửa bước, khom lưng cúi người một góc 90 độ. Theo động tác cúi đầu của cô, một giọt nước mắt rơi xuống mặt đất, vốn chỉ là một chi tiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867586/chuong-1205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.