Một bàn đồ ăn gia đình, tuy rằng không phải sơn hào hải vị gì nhưng vô cùng ấm áp. 
Trong bữa cơm, Thời Cảnh uống hơi nhiều một chút, đột nhiên đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, lảo đảo đi về phía Đàm Hi. 
Cánh tay duỗi ra, trực tiếp đặt lên vai cô. Nếu là hai người đàn ông thì còn có thể nói là “anh em tốt”, nhưng một nam một nữ, ông chồng chính quy của người ta vẫn còn đang ngồi bên cạnh, vì thế lại khiến tình hình trở nên có một chút xấu hổ. 
Đàm1Hi mới gắp cái cánh gà được một nửa, cánh tay không khỏi run lên, cánh gà rơi xuống đĩa. Cả nhà họ Thời thì đều cùng ngơ ngẩn. Lại nghe Thời Cảnh ngọng nghịu nói: “Hi Hi... Ly này, nói gì thì nói anh cũng phải mời... mời em!” 
Nói xong, ngẩng đầu liền uống cạn. Đàm Hi nhìn sang Lục Chinh, rồi, tốt lắm, mặt đã hoàn toàn đen kịt rồi. Đột nhiên, một bàn tay túm chặt cằm cô, mạnh mẽ vặn trở về. Thời Cảnh: “Anh đang nói chuyện với em cơ mà? Nhìn cậu ta8làm cái quái gì chứ?” Khẩu khí hung tợn rất tương xứng với vẻ mặt cười xấu xa kia, chẳng khác nào một gã bụi đời đang đùa bỡn con gái nhà lành. 
Đàm Hi: “...” 
Lục Chinh: “...” 
Những người khác: “...” 
“Buông tay.” Mắt Đàm Hi lộ ra vẻ cảnh cáo. 
Thời Cảnh lại càng giữ chặt hơn, “He he... Không buông.” Sức của anh ta lớn, uống rượu xong lại càng không biết đúng mực, Đàm Hi nhíu mày. 
Ánh mắt Lục Chinh nghiêm nghị, khí trường đột ngột thay đổi. Mắt thấy sắp đánh nhau tới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867579/chuong-1198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.