“Thì sao chứ?” Nghiêm Phóng buông tay, tươi cười rạng rỡ, “Thời gia có thể tránh được một kiếp không có nghĩa là Triệu gia, Tiền gia, Tôn gia hoặc gia tộc khác có thể toàn thân mà lui.
Đường còn rất dài,1tội gì phải sốt ruột?” Tống Tử Văn hơi híp mắt: “Cậu hẳn nên biết sự chênh lệch giữa Nghiêm gia và Tổng gia, lấy trứng chọi đá, đáng giá không?”
“Nghiêm gia thì có liên quan quái gì tới tôi?” Nghiêm Phóng8nhìn anh ta với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, “Tôi không phải anh, không phải kế thừa ngai vàng gì đó, lúc vui lên có thể giúp đỡ, ví dụ như lần thiếu hụt quỹ từ thiện này, có phải rất2thú vị không? Đương nhiên, lúc tôi không vui thì cũng có thể lập tức chạy lấy người, thế nên, Nghiêm gia là trứng hay là đá thì với tôi chẳng có gì khác nhau hết.” “Đồ điên!”
“Ha ha... Tôi thích cách4đánh giá này.”
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì hả?” Tống Tử Văn thấp giọng quát. “Nếu có thể, tôi chỉ muốn...” Ánh mắt Nghiêm Phóng đột nhiên trở nên độc ác, “Pằng! Một phát bắn chết anh!”
Tống Tử Văn không động đậy, đôi mắt vừa đen vừa sâu.
“Đáng tiếc, giết người phải đền mạng.” Nghiêm Phóng thu tay lại, đặt súng xuống, “Tôi còn chưa kết hôn sinh con với A Dao, sao có thể ném mạng của mình được chứ?”
Cả người Tống Tử Văn chấn động: “Cậu làm những chuyện này là vì Nhiễm Dao sao?”
Không phải anh ta không nghĩ tới khả năng này, dù sao, chuyện “ngoại tình” nửa năm trước bị nhiễm Dao bắt gặp đúng lúc chính là kiệt tác của tên này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867577/chuong-1196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.