Ba ngày sau, Hàn Sóc về nước, Đàm Hi và Nhiễm Dao cùng đi đón.
Cô đội một chiếc mũ bóng chày, áo thun liền mũ màu đen, quần jeans, giày thể thao, khẩu trang che hết nửa khuôn mặt, vừa ngầu vừa đẹp trai.
“Bên này...” Nhiễm Dao vẫy tay Ánh mắt của Hàn Sóc bỗng toát lên ý cười, xua tan đi vẻ lạnh lùng1vốn có.
Đàm Hi lái xe, tìm một chỗ ăn cơm trưa. Trong thời gian đợi món ăn được mang lên, mọi người nhắc đến nguy cơ lần này.
“... May mà không có gì xảy ra!” Nhiễm Dao vỗ ngực, vẻ mặt hoảng sợ.
Hàn Sóc thì không có biểu cảm gì, cảm xúc cũng không có biến động gì lớn, cứ như người ngoài cuộc vậy.
Đàm8Hi nhìn cô ấy:“An Diệu và Dạ đại ảnh hậu ra mặt vì An An.”
“Tìm thấy An An rồi?” Lần này ánh mắt Sàn Sóc đã ánh lên chút sắc màu. Đàm Hi gật đầu: “Dạ Huy Nguyệt nói, cậu ấy đang ở tỉnh Thanh.” “Tỉnh Thanh?”
“Cậu ấy đi đến đó làm gì?” “Du lịch, hoặc ngồi thiền?”
Ăn xong, Đàm Hi đưa Hàn Sóc về2khách sạn.
Buổi chiều nhận được cuộc gọi của David: “Hey, cưng à, tôi đã đến Hoa Hạ rồi, em vẫn còn ở đảo Phuket à?” Hàn Sóc ngồi dậy, vừa mới ngủ trưa dậy, đầu óc hơi mơ màng: “... Không có, tôi về nước rồi.” Hai người hẹn địa điểm gặp nhau, Hàn Sóc kết thúc cuộc gọi, cả người mềm nhũn nằm dài4trên giường. Cô biết, David muốn nói gì. Nhìn chằm chằm vào trần nhà, thở dài một tiếng, đột nhiên bật dậy, xuống giường, làm vệ sinh cá nhân. sửa soạn xong xuôi, xách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867550/chuong-1169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.