Đàm Hi cười khẽ: “Đồ sứ có giá trị của đồ sứ, gạch ngói cũng có giá trị của gạch ngói, tuy rằng chất liệu khác nhau nhưng lúc vỡ thì đều đau cả. Con kiến còn muốn sống tạm bợ, huống chi con người chứ?” 
Ánh mắt Hứa Ninh hơi lóe, tỏ vẻ cảnh giác. 
“Cô lựa chọn nói trắng ra kế1hoạch của Trương Như Thu, tôi tin là trước đó cô đã suy nghĩ cẩn thận xem bản thân mình muốn làm gì rồi.” 
Đàm Hi sửa sang lại cổ áo sơ mi: “Lập trường của hai chúng ta không đối lập nhau, ngược lại, còn có chung một kẻ dich.” 
“Trương Như Thu ư? Ha... Đó là ân oán giữa hai người,8liên quan gì tới tôi?” 
“Cố Hứa à, đừng vội vàng phủi sạch mình như thế. Nếu bà ta đã bảo cô làm chuyện này thì chẳng lẽ không nghĩ tới hậu quả hay sao?” 
“Ý cô là sao?” 
“Chúng ta ví dụ thế này đi, nếu kế hoạch này thành công, tôi uống vào chỗ Ketamin kia, nếu không chết thì kết quả2xấu nhất chính là nghiện ma túy, lúc đó dù chỉ cần còn một hơi thở thì giết chết cô vẫn dễ như trở bàn tay. Nói trắng ra, cô vẫn cứ là người mà Trương Như Thu lựa chọn để chịu chết thay mà thôi.” 
Hứa Ninh ngẩn ra. 
“Nếu kế hoạch thất bại, tôi bình yên vô sự, cô càng không4thoát được! Đừng quên, sau lưng tôi còn có Lục Chinh, Lục Thị, thậm chí toàn bộ Lục gia. Cô lấy cái gì để chống lại đây? Hử?” 
“Hai con đường đó, cho dù chọn như thế nào thì cô đều không thoát được. Chẳng lẽ Trương Như Thu không nghĩ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867524/chuong-1143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.