Về đến nhà, Đàm Hi liền gọi con trai vào phòng sách. 
“Nói đi, lý do.” 
A Lưu đứng ở giữa phòng, vóc dáng nhỏ bé thẳng tắp, nghe thấy thế, ánh mắt co lại: “Là do ông ta chặn đường con trước.” 
“Vì thế con đâm thẳng vào luôn?” 
Cậu bé gật đầu: “Có vấn đề gì ạ?” 
Đàm Hi híp mắt, lóe lên tia sáng nguy hiểm: “Nếu người bay ra khỏi xe gãy răng là con, con vẫn cảm thấy không có vấn đề gì sao?” 
“Sẽ không. Trước1khi thi đấu, con đã kiểm tra dây an toàn rồi.” 
“Lỡ dây an toàn không chặt thì sao?” 
“Ba con ở bên cạnh con.” 
“Chậc, con suy nghĩ cũng khá chu đáo đấy chứ.” Đàm Hi nhếch môi, như cười như không. 
A Lưu mím môi. 
“Muốn giành lấy được hạng nhất như thế sao? Mẹ nhớ trước giờ con không thấy hứng thú với kiểu trò chơi như thế này lắm.” 
“Trương Chí Kỳ cố tình ném hỏng Greta của con.” 
Đàm Hi cau mày. 
Trước đây không lâu, A Lưu có8hoàn thành một món ghép hình Lego, là một người đẹp cơ bắp ba tay, cậu bé rất hài lòng, còn đặt tên cho nó là “Greta“. 
Vài ngày gần đây không thấy cậu nhóc lôi nó ra chơi, còn cho rằng chơi chán rồi, ai ngờ... 
“Cố ý trả thù?” Đàm Hi nhướng mày. 
Cậu bé nhìn sang hướng khác, lẩm bẩm: “Là do cậu ta không chịu tuân thủ quy tắc trước mà.” 
“Được rồi, chuyện đến đây là chấm dứt, con ra kêu ba con vào đây.” 
“...2Vâng.” 
A Lưu xoay người ra ngoài, không lâu sau, Lục Chinh bước vào. 
Đàm Hi đứng trước cửa sổ sát đất, nghe thấy tiếng động, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867501/chuong-1120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.