Mắt cô ta lóe sáng, “Bây giờ đang nói đến chuyện con trai cô đụng con trai tôi bị thương, đừng đánh trống 
lảng đổi chủ đề.” 
“Tôi chỉ hỏi, lúc nãy ai ngồi trên ghế lái?!” Đám Hi không hề bị ảnh hưởng, hỏi thẳng vào chỗ mấu chốt. 
“Cô...” 
“Có phải là ba đứa bé không?” 
Cô ta thấy khiếp sợ khí thế của cổ, phải lùi lại nửa bước: “Nhưng con trai cô cũng không nên đâm thẳng tới...” 
“Tôi chỉ hỏi chị, phải hay không phải?” Đàm Hi nói từng chữ một. 
“Phải. Nhưng, chuyện nào ra chuyện đấy, cô đừng hòng1rũ bỏ trách nhiệm.” 
“Vậy tôi hỏi thêm, rõ ràng có dây an toàn, vì sao không thắt vào cho cậu bé ấy?” Ánh mắt Đàm Hi sắc bén, mỗi câu nói đều thể hiện rõ ràng năng lực tư duy logic mạnh mẽ, ép sát từ bước một. 
“Nếu như tôi nhớ không lầm, trước khi bắt đầu cuộc thi, giáo viên đã nhắc nhở không dưới 5 lần, chị có nghe thấy không?” 
Ha! 
Cô ta cười lạnh: “Cô có ý gì đây? Con trai cô làm con trai tôi chảy máu đầy mồm, mẹ nó vậy mà còn cãi lý8ở đây à?” 
Ánh mắt Đàm Hi tối xuống: “Mọi người đều là người văn minh, lại có nhiều trẻ con ở đây như thế, hy vọng chị có thể chú ý cách dùng từ.” 
“Sao nào, muốn nghe lời hay tiếng đẹp à? Sao cô không nằm mơ giữa ban ngày đi?” 
“Lời hay tiếng đẹp? Xin lỗi nhé, tôi cho rằng đó là tố chất làm người cơ bản.” 
“Cô!” 
So với dáng vẻ tức giận, không biết lựa lời mà nói của cô ta, Đàm Hi vẫn luôn rất bình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867499/chuong-1118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.