Đang vào lúc hai người ra sức phân cao thấp thì Đàm Hi lại đột nhiên gọi tên làm Hứa Cường cứng đờ cả người. 
“... Đổng sự Hứa?” 
“À, xin lỗi nhé, vừa rồi tôi đang mải nghĩ chuyện khác, có thể... nhắc lại lần nữa được không?” Hứa Cường xấu hổ. 
Vương Văn Phong lập tức cười trên nỗi đau của người khác. 
Nụ cười trên mặt Đàm Hi vẫn không thay đổi, ánh mắt hờ hững đến mức làm người ta chẳng hề nhìn thấy một chút cảm xúc dư thừa nào, chỉ nhắc lại: “Đổng sự Hứa còn ý kiến gì nữa không?” 
“Tôi...” Anh ta vốn định nói không nhưng khi nhìn vào đôi mắt sáng ngời và có thần của Đàm Hi lại không nhịn được ngứa ngáy trong lòng, “Có một vấn đề nhỏ.” 
“Nếu không ngại thì nói nghe xem nào.” 
Cùng với động tác nhướng mày nhẹ nhàng của Đàm Hi, trái tim Hứa Cường càng giống như bị mèo cào. 
“Khụ! Sau này có phải địa điểm làm việc của Thịnh Du cũng sẽ ở tòa nhà này luôn không?” 
Đây mà tính là vấn đề ư? Mọi người nhìn nhau, câu hỏi thật sự chẳng có tỉ trình độ nào. 
Không khí trở nên hơi xấu hổ, ngay cả Vương Văn Phong cũng không khỏi quay đầu nhìn anh ta với vẻ kinh ngạc, tên này lại lên cơn điên gì thế? 
Đàm Hi lại như chẳng phát hiện ra, “Nghe ý của đồng sự Hứa thì hy vọng Thịnh Mậu chuyển tới đây, hay là không nên chuyển...” 
Cô dùng từ “chuyển” quả thực cũng đã là cho Thiên Dụ mặt mũi rồi. 
Các vị đồng sự ngồi trong phòng họp nghe vậy, dù không nói ra nhưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867459/chuong-1078.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.