Không đo thì thôi, vừa đo liền bị dọa nhảy dựng. 
“39 độ?!” Linda hít vào một ngụm khí lạnh. 
Đầu Đàm Hi càng nặng hơn. 
“Tôi đưa cô tới bệnh viện.” 
Bệnh viện số 1 thành phố, phòng bệnh VIP. 
Linda đi đi lại lại trên hành lang, bỗng một bóng hình lướt đến nhanh như gió. 
“Lục Tổng!” 
“Sao lại thế này?” Mặt người đàn ông âm trầm nhưng ánh mắt lại không giấu được sự nôn nóng. 
“Chưa biết thế nào, bác sĩ vẫn đang ở trong đó...” 
Lời còn chưa dứt, cửa phòng bệnh đã mở ra. 
“Bác sĩ, sao rồi? Có vấn đề gì không?” 
“Thức đêm liên tục, cạn kiệt sức lực, cảm xúc căng thẳng, hơn nữa túng dục quá độ, bên dưới bị viêm sưng dẫn đến sốt cao. Tuy rằng người trẻ tuổi có sức khỏe nhưng cũng không chịu nổi lăn lộn kiểu đó đâu. Truyền nước xong là có thể ra viện, về nhà phải nghỉ ngơi cho tốt, tránh làm việc nặng nhọc.” 
Trên mặt Lục Chinh đã xuất hiện một vẻ hơi mất tự nhiên, “... Biết rồi.” 
Linda chỉ muốn có người vào trong góc làm người tàng hình. 
Trời biết vừa rồi cô ta đã nghe thấy gì, chắc là Lục Tổng sẽ không... giết người diệt khẩu đấy chứ? Đột nhiên, một ánh mắt giết người ập tới, Linda run lên: “Tôi không nghe thấy gì hết! Tôi giao lại Đàm Tổng cho ngài chăm sóc, công ty còn có việc, tối về trước đây!” Nói xong, chạy còn nhanh hơn thỏ. 
Mẹ ơi! Ánh mắt của Lục Tổng quá dọa người... 
Đàm Hi nhắm mắt dưỡng thần, cũng không ngủ, thậm chí còn vô cùng tỉnh táo. 
Nghe thấy tiếng của chuyển động, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867448/chuong-1067.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.