Đói vui một hồi, bầu không khí cũng nhẹ nhàng hơn không ít. 
Cuối cùng Đàm Hi lên tiếng: “Mọi người đi làm việc đi.” 
Ba người nối đuôi nhau ra ngoài. 
Đi được một đoạn rồi, Trình Vũ mới nhìn Lưu Diệu nói: “Lưu Tổng chơi chẳng đẹp gì, nếu không phải tại anh ngắt lời thì có khi Đàm Tổng đã đồng ý rồi.” 
Lưu Diệu nhún vai: “Tôi cũng phải tranh thủ phúc lợi của bản thân chứ, đúng không?” 
“Hừ! Cứ chờ đấy.” 
“Ồ, trước tiên chúc hai người có một tuần trăng mật vui vẻ nhé!” 
Trình Vũ trừng mắt với anh ta một cái sau đó giẫm lên giày cao gót lộc cộc rời đi. 
Hứa Nhất Sơn đuổi theo: “Bà xã, em đi từ từ thôi!” 
Lưu Diệu nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, ánh mắt hơi lóe lên. 
“Lại cãi nhau nữa à?” Lâm Tâm đi tới bên cạnh anh ta, nhíu mày hỏi. 
“Việc nhỏ, mọi người chỉ nói đùa thôi.” Lưu Diệu bâng quơ nói. 
Lâm Tẩm trừng mắt với anh ta, “Tưởng em không thấy anh và Hứa Tổng ngầm tranh nhau cao thấp với nhau chắc?” 
“Phải phải, không gì gạt được em hết.” 
“Này! Còn đang ở công ty, đừng có động chấn động tay.” Lâm Tâm lập tức lùi ra xa ba bước, “Chú ý ảnh hưởng tí đi.” 
Lưu Diệu giơ tay lên làm bộ đầu hàng, “Anh không chạm vào.” Nhưng trong lòng lại nghĩ, mọi người đã biết rõ hết trong lòng rồi, chỉ có em ngượng không muốn thừa nhận thôi. 
“A Diệu.” Lâm Tâm đột nhiên mở miệng, “Nhiều lúc nghĩ lại, em cảm thấy... rất có lỗi với anh.” 
Ngẩn người, “Em có ý gì hả? Vất vả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867442/chuong-1061.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.