Nhìn từ tầng định, phong cảnh rộng mở. 
Tốc độ phát triển một năm của Hằng Phong khiến người ta không khỏi giật mình, mà bước chân mở rộng cũng càng ngày càng nhanh. 
Nhanh tới mức nào ư? Kẻ đáng thương một nghèo hai tay trắng lắc mình biến thành phố ông eo giắt bạc triệu. 
Mà trong này không thể không kể tới công của Thịnh Mậu và CK. 
Giờ đây chó con đã lớn thành sói xám liền muốn quay đầu cắn chủ một cái, tuy rằng tạm thời chưa thành công nhưng Đàm Hi vẫn thực sự thấy ghê tởm. 
Đã gặp qua kẻ vong ân phụ nghĩa nhưng chưa từng gặp phải kẻ nào vong ân phụ nghĩa mà còn đúng lý hợp tình như thế này: 
Ấn đường nhăn lại, vẻ tàn nhẫn xẹt qua trong mắt Đàm Hi. 
Sáu rưỡi, đã qua giờ hẹn mười phút nhưng Niên Hoằng Nghị vẫn chưa tới. 
Ha! 
“Đúng là chó thì không đổi được tính thích ăn phân.” 
Lỡ hẹn cũng thành nghiện luôn rồi đúng không? 
Lần trước đã như thế, giờ lại muốn chơi lại bài cũ? 
Đàm Hi không chờ nữa, mười phút đã là cực hạn chờ đợi của cô rồi, không muốn mất thêm nhiều thời gian. 
Một đường ra thẳng khách sạn, lấy xe, rời đi. 
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên. 
“Alo.” Không có cảm xúc, giọng cũng lạnh nhạt một cách đáng sợ. 
“Thực xin lỗi vì đã để Đàm Tổng phải đợi lâu, tôi thực sự thấy hổ thẹn!” Tuy nói thế nhưng nghe giọng nói lại chẳng cảm nhận được một chút sự hổ thẹn nào. 
Đàm Hi cười lạnh, “Niên Tổng người quý nhiều việc, không cần xin lỗi giả tình giả ý như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867434/chuong-1053.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.