Đàm Hi về tới biệt thự thì Nhiễm Dao và hai đứa trẻ đã về, nghe thấy động tĩnh liền quay ra nhìn phía cửa. 
“Mommy! Mẹ về rồi ạ!” Hai cái chân ngắn của Ngộ Hạ lập tức vận động, thở hổn hển chạy tới trước mặt Đàm Hi. 
“Hôm nay chơi có vui không?” Đàm Hi thay giày ra, bế cô con gái lên, lập tức đi vào trong phòng khách. “Vui ạ...” Giọng trẻ con vừa mềm vừa êm ái. 
“Có nghe lời dì không?” 
Gật đầu như gà con mổ thóc, “Có ạ!” 
“Ngoan.” 
“A... Mommy, váy của mẹ rách rồi!” 
“Không sao đâu.” 
“Nhưng đây là cái mẹ thích nhất mà...” 
Nhiễm Dao tiến lên, quét khắp người Đàm Hi từ đầu xuống chân một lượt, sau đó lại nhìn sang cái áo treo trên giá chỗ cửa ra vào. Đó là một cái áo vest, ừm, của đàn ông. 
Cô chậc lưỡi một cái, ánh mắt lộ ra vẻ trêu chọc, “Xem ra tình hình chiến đấu khá là kịch liệt nha.” Còn xé rách cả váy. 
“Tình hình chiến đấu gì ạ?” Ngộ Hạ là một em bé hay tò mò, không hiểu sẽ hỏi ngay, “Chơi trò chơi ạ? Có giống đẩy tháp không?” 
Nhiễm Dao gật đầu, “Đúng thế, chính là chơi trò chơi.” 
Trò chơi người lớn. 
Đàm Hi: “...” 
Hôm sau là chủ nhật, Đàm Hi dậy sớm, sau khi tập thể dục xong liền tới thẳng phòng sách, cô phải nhanh chóng quen thuộc với tình hình của Bản Quy, tìm đúng điểm mấu chốt thì mới có thể nhanh chóng tiếp nhận nó được. 
Mọi tư liệu đều đã được Lục Chinh gửi qua email cho, bao gồm hoạt động, tài vụ, nhân lực, thành viên hội 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867432/chuong-1051.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.