Một khắc đó, Lục Chinh hoàn toàn không nói lên được cảm giác trong lòng mình.
“Ngạc nhiên, mừng rỡ như điên, lo lắng, hưng phấn...
Nhưng tất cả đều hóa thành chua xót trước tiếng “ông trẻ Hại” kia, nó lan tỏa từ đầu lưỡi, dần dần thẩm thấu vào tận trong tim.
Không ai nghi ngờ hai đứa bé là con của Lục Chinh, chỉ bởi vì khuôn mặt của A Lưu giống anh như đúc ra từ một khuôn, cả hai cha con đều cực kỳ chói mắt.
Ông trẻ Hai ư? “Sao lại có cái xưng hô như thế vậy?” Một người nghe đứng gần không khỏi thấy khó hiểu.
“Nói ra rất dài...”
“Không sao, ông cứ từ từ nói.”
“Trước kia Đàm Tổng và cậu Hai Tần từng có hôn ước, mà Lục Tổng lại là cậu út của Tần Thiên Lâm, dựa theo bối phận này thì con của Đàm Hi đúng là nên gọi anh ta một tiếng “ông trẻ”, nhưng xét trên quan hệ huyết thống thì... Dù sao tôi cũng già rồi, không hiểu nổi ý tưởng của đám người trẻ tuổi nữa.”
“Nghe cũng thấy loạn rồi...”
“Không phải nghe loạn đầu, vốn dĩ đã loạn rồi mà.”
“Nhìn phản ứng của Nhị Gia thì có vẻ như cũng không hề được biết trước thì phải?”
“Ngọc rơi giữa biển, còn tới tận hai viên, làm cha của bọn trẻ mà chỉ được biết cùng với chúng ta, chỉ một chữ thôi... thảm!”
“Phụ nữ mà, chân chính tàn nhẫn lên thì có thể lấy mạng đó!”
“Thế này cũng... quá độc ác rồi.”
“Đàm Tổng cũng không phải người bình thường, năm đó đã có tiếng tăm lừng lẫy trong xã hội, hiện giờ còn hơn cả lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867412/chuong-1031.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.