Lục Chinh ký tên xong liền vung tay lên, “Đi ra ngoài đi.” Trần Khải như thoát nợ, đang định nhảy nhót ra ngoài thì lại nghe thấy một câu... “Khoan.” Làm anh ta không thể không dừng chân. Căng da đầu, xoay người, nở nụ cười, “Ngài còn gì căn dặn sao?” Lục Chinh nắm tay lại, họ khẽ hai tiếng: “À, có rảnh đặt giúp tôi một bó hoa đi...” “Sao?” Trần Khải cảm thấy mình nghe không rõ lắm. Ánh mắt anh đột nhiên sa sầm, “Tôi bảo cậu... đặt một bó hoa.” Thư ký Trần tỏ vẻ bản thân kinh ngạc đến ngây người. Boss và hoa? Đây là hai sinh vật hoàn toàn không liên quan đến nhau. “Có cần tôi nhắc lại lần thứ ba không?” “Không... không ạ!” Lục Chinh ném cho anh ta ánh mắt “Đi từ từ, không tiễn“. Trần Khải “vàng” một tiếng, đang định chạy trốn thì bước chân lại khựng lại, “Đặt hoa gì ạ?” “Hu?” “Ý của tôi là, mỗi loại hoa mang một ý nghĩa khác nhau, số lượng hoa khác nhau cũng mang thông điệp khác nhau, ví dụ như hoa hồng đại diện cho tình yêu và sự lãng mạn, một bông là ám chỉ trong lòng tôi chỉ có em, 99 bông là thiên trường địa cửu, ngài xem...” Lục Chinh trầm ngâm trong chớp mắt, “Nếu để thể hiện sự xin lỗi thì nên chọn loại nào?” Trần Khải suy nghĩ thật nhanh, chỉ chớp mắt mà trong đầu đã nghĩ tới vô số khả năng, “Nếu là lời xin lỗi giữa những người yêu nhau thì nên chọn hoa hồng vàng.” “Ừ, thế hoa hồng vàng đi.” “Bao nhiêu bông ạ?” “Có lưu ý gì không?” “Hoa càng nhiều thì thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867386/chuong-1005.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.