Cô gái đứng cách bàn làm việc, khiêm tốn cúi người, cổ áo hơi mở rộng để lộ ra một cái khe sâu hoắm, hai tay đưa ra một số tài liệu cho người đàn ông ngồi thẳng ở sau bàn. Đàm Hi đẩy cửa văn phòng ra liền chứng kiến một màn như thế. Nghe thấy có tiếng động, người đàn ông ngước mắt nhìn. Cô gái kia cũng xoay người, ánh mắt tập trung ra phía cửa. “Sao hả, đang nói chuyện quan trọng à? Em tới không đúng lúc ư?” Mỉm cười nhẹ nhàng điềm đạm. Hầu kết Lục Chinh khẽ động, ánh mắt tối sầm. Lý Tinh hơi híp mắt, tỏ vẻ phòng bị. Tuy rằng đây là lần đầu tiên hai người mặt đối mặt nhưng trực giác của phụ nữ mách bảo với cô ta rằng... không thể khinh địch! Nếu Đàm Hi biết cô ta đang nghĩ tới chuyện này thì sợ là sẽ cười lạnh mà rằng: Cô cũng xứng sao? Đùa cái quái gì thé! Đàm Hi khoanh tay tiến lên, một tay đặt trên bàn làm việc, gần như đứng song song với Lý Tinh. Mí mắt Lục Chinh giật mạnh. Còn về Trần Khải, mắt thấy không thể ngăn cản được nữa nên đành xám xịt rời đi. Phải yêu quý tính mạng, cách xa nguy hiểm. “Cô là...” Lý Tinh không chịu nổi không khí im lặng đây xấu hổ này, lên tiếng trước. Đàm Hi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh nhạt quan sát cô ta từ đầu tới chân một lượt. Chân váy bút chì, áo sơ mi trắng, kiểu ăn mặc rất bình thường của dân văn phòng, nhưng hình như mặc đồ nhỏ hơn một size nên cực kỳ căng chặt, càng làm nổi bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867381/chuong-1000.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.