Chạng vạng, thủ đô, nhà họ Cố.
“Lão gia, buổi tối đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.” Bà vú từ trong bếp bước ra, đi tới phòng khách.
Cố Nghiệp nghe vậy, đặt tờ báo trên bàn, tiện thể đưa cổ tay lên xem giờ, vừa đúng lúc này, Cố Hoài Ngọc đưa vợ và con vào nhà.
“Ba.” Hai vợ chồng gọi.
“Ông nội!” Cố Tử Hàng gọi.
Nhìn thấy cháu trai trưởng, khuôn mặt nghiêm túc cứng nhắc của Cố Nghiệp hiện ra một nụ cười, “Thằng nhóc thối, ông ôm nào!”
Cố Tử Hàng bước tới bằng đôi chân tròn ú nu, hì hục hì hục nhào vào lòng ông nội, nũng nịu nói: “Hàng Hàng không thối, thơm!”
Cố Nghiệp dở khóc dở cười.
Cố Hoài Ngọc treo áo khoác lên giá, đổi một đôi dép, đến bên ghế sofa ngồi xuống.
Không khỏi nhìn bốn phía: “Ba, sao chỉ có ba ở nhà vậy? A Sâm và A Cẩn đầu rồi?”
Nhắc đến Cố Hoài Sâm, sắc mặt Cố Nghiệp liển trầm xuống.
Trong khoảng thời gian này, số lần Cố Hoài Sâm về nhà càng ngày càng ít, lần trước về cũng đã là nửa tháng trước rồi.
“Con đi trả lời điện thoại ạ.” Cố Hoài Ngọc tìm đại một câu nói dối, đứng dậy đi lên sân thượng.
Cố Nghiệp biết anh ta muốn làm gì, nhưng không ngăn cản.
Tuy ông rất không hài lòng với Cố Hoài Sâm, nhưng dù sao cũng là con út, từ nhỏ yêu thương cho tới lớn, suy cho cùng vẫn không nỡ.
Cổ Hoài Ngọc gọi bằng di động trước, nhưng không ai nghe máy.
Anh suy nghĩ, sau đó dùng máy bàn gọi, điện thoại vang lên rất lâu mới có người tiếp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867315/chuong-934.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.